Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Tác giả: Cốc Dủy Tử

Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015

Lượt xem: 134746

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/746 lượt.

ương Đông Vân, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, tâm trạng cũng không khá hơn là mấy, vì thế không dám nói chuyện với hắn, do dự đưa tay bật radio.
“….. Tin nhắn của bạn nghe đài này thật có ý nghĩa, anh ấy nói, “Cô gái xấu xa, em nghe kỹ đây cho anh, em đánh anh một cái, hai cái chẳng đáng tính tiền, có giỏi thì em đánh anh cả đời đi”, nếu “cô gái xấu xa” của anh bạn này có đang nghe đài, tôi cũng muốn với cô ấy một câu, đây là thông báo tối mật của đàn ông chúng tôi rồi, chúc phúc cho hai người.”
~ Xì ——
Trần Hải Nguyệt không nhịn nổi, cười ra tiếng: “Người này cũng thật là ý vị.”
“Ừm.” Thần sắc Lương Đông Vân hơi hòa hoãn, nắm tay đặt lên miệng, ho nhẹ một cái, cô gắng che giấu ý cười của mình.
“……Các bạn đang nghe chương trình radio FM951, mỗi ngày từ bảy giờ đến chín giờ, “Hoàng hôn vui vẻ” sẽ đón bạn ở nhà, hôm nay chủ đề của chúng ta là, “Nếu bây giờ bạn gặp được người mà bạn đã phải chờ đợi rất lâu, bạn sẽ nói với người ta điều gì”, xin gửi tin nhắn đến XXXXXX, cùng mọi người chia sẻ tâm trạng của mình. Nào, giờ xin mời các thính giả, tiếp theo đây chúng ta sẽ cùng thưởng thức một đoạn âm nhạc….. Tôi là Hàn Nhạc Nhạc, sau mục quảng cáo, hoan nghênh quý vị tiếp tục tham gia chủ đề của chúng ta…”
“Hả, là Hàn Nhạc Nhạc cùng ban với chúng ta sao!” Trần Hải Nguyệt vui vẻ, “Tự nhiên phát hiện giọng nói của cô ấy dễ nghe quá.”
Nhân lúc đèn đỏ, Lương Đông Vân nhìn cô một cái, lấy di động ra bấm liên tục, không tiếp lời.
Lại tẻ ngắt nữa. Người này rốt cuộc đang khó chịu cái quỷ gì!
Trần Hải Nguyệt buồn bực, dứt khoát không để thừa năng lượng, cũng lấy di động ra, không có việc gì lục inbox xóa tin nhắn.
Giọng nói trên radio tràn ngập trong xe, hòa dịu đi một chút không khí trầm mặc bên trong.
“Đã qua tiết mục quảng cáo, hoan nghênh quý vị quay trở lại. Đây là FM951 “Hoàng hôn vui vẻ”, tôi là Hàn Nhạc Nhạc. Hôm nay chủ đề là “Nếu bây giờ bạn gặp được người mà bạn đã phải chờ đợi rất lâu, bạn sẽ nói với người ta điều gì”. Thính giả số di động đuôi 4661 nhắn tin đến nói, “Tự nhiên nghĩ đến cái đồ ngốc nghếch kia của tôi, muốn nói với cô ấy, có một người đàn ông tốt đã đợi cô ấy từ lâu lắm rồi.” Xem ra bạn này là một bạn nam rồi. Tâm ý của bạn qua những dòng chữ này tin chắc rằng mọi người ai nghe cũng đều có thể hiểu được, hãy đi nói cho cô ấy đi, để cho cô ấy biết rằng mình hạnh phúc biết bao. Vâng, xin mời tin nhắn tiếp theo của chúng ta…”
4661?
Trần Hải Nguyệt nghiêng đầu nghĩ ngợi chợt lóe lên cái gì, thoát khỏi inbox, lục trong danh bạ số điện thoại của Lương Đông Vân, vừa nhìn đuôi số—-
Quả nhiên.
Cô kinh ngạc nhìn anh, vừa nhìn lại thất thần.
Nhìn bộ dạng anh lấy tay cào cào tóc thật đáng yêu, vành tai đỏ như cà chua, bàn tay nắm chặt tay lái đến mức khớp xương trắng bạch, ngón tay khẽ run run, nhìn ngây thơ vô tội cứ như cậu trai mười mấy tuổi, cái kiểu mà sẽ theo đuổi nữ sinh đến lúc người ta đầu đầy vạch đen vậy.
Mãi đến lúc xuống xe đi đến dưới lầu, trái tim Trần Hải Nguyệt vẫn còn đập nhanh, giữa lúc hốt hoảng buột miệng nói: “Anh có muốn lên lầu uống chén trà không?”
“Được.”
Lương Đông Vân cười như trúng xổ số.
Trần Hải Nguyệt thì chỉ muốn cắn lưỡi tự sát.
Vì thế, chén trà này, đã uống là uống mất cả đêm….






Không được đánh….
Lương Đông Vân lấy lòng xuống lầu mua sáng về, phát hiện Trần Hải Nguyệt thế nhưng vẫn còn đang ngủ.
Cô nàng này, tối hôm qua ngủ thì đạp đá lung tung, bây giờ ngủ một mình lại rất ngay ngắn, lúc anh đi ra ngoài nằm như thế nào thì bây giờ vẫn nằm nguyên thế ấy, cuộn tròn mình trong chăn chỉ để lộ ra cái đầu, giống hệt một con kén vừa mới thoát xác.
Lương Đông Vân cười cười xoay người đi vào bếp, trong lòng cảm thấy hương vị ngọt ngào mềm mại lan tỏa, thấm đẫm.
Đúng là chịu cô ấy, trạch nữ sống một mình, trong tủ lạnh trống không, ngay cả bình nước cũng không có, cô ấy tu tiên sao?
“Trên giá sách.” Trần Hải Nguyệt đầu lệch sang một bên, nói không thèm suy nghĩ.
Lương Đông Vân nhất thời chột dạ, có cảm giác như mình đang lừa gạt gái nhà lành ngây thơ, tiếng nói hơi run run: “Ăn xong rồi đi thay quần áo đi, chúng ta đến cục dân chính.”
Cô nàng kia vẫn chưa biết gì ngẩng đầu sững sờ nhìn hắn, ánh mắt vẫn mơ hồ: “Để làm chi.”
Tên buôn người họ Lương buông đũa, kín đáo giấu bàn tay đang run xuống dưới gầm bàn: “Đăng ký.”
Nói xong chỉ cảm thấy tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nôn nóng chờ đợi phản ứng của cô.
Im lặng… Im lặng thật lâu. Có lẽ chỉ mới qua vài giây, chính là cái gã buôn người kia lại thấy như qua cả đời vậy.
“Ừm.” Cuối cùng, cô nàng vô tri kia lên tiếng, theo bản năng nhét miếng cuối cùng vào miệng, đứng dậy lệt xệt vào phòng ngủ.
Lương Đông Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chỗ ngồi đối diện trống không, như trút được gánh nặng, trong lòng mừng như điên.
Sự thật vừa rồi đã chứng minh một cái chân lý, đời như diễn, tùy thời đều có thể thay đổi kịch bản.
Vừa chạy xe đến cục dân chính thì điệ