
Tác giả: Cốc Dủy Tử
Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015
Lượt xem: 134732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/732 lượt.
Cái con này còn muốn gì nữa đây?
Hàn Nhạc Nhạc nhìn Quan Nhung, không trả lời.
“Có vị cao tăng đã nói, người lúc còn trẻ mà không do dự, sau này về già sẽ không phải hối hận, cả đời sẽ thoải mái,” An Linh lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào Hàn Nhạc Nhạc,”Vì thế, liều được thì cứ liều, người ta tuổi trẻ thiếu hiểu biết, tuổi già không biết xấu hổ, cả đời cũng vui vẻ đó thôi…”
Sắc mặt Hàn Nhạc Nhạc từ xanh sang trắng, cụp mắt xuống, nhìn mũi giày, giọng nói cứng nhắc: “Trần Hải Nguyệt, thực sự tôi không cố ý, cô tin tôi không?”
Quan Nhung nhảy xổ vào: “Ngay cả dấu chấm câu cũng không tin được.”
Hàn Nhạc Nhạc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Trần Hải Nguyệt.
Trần Hải Nguyệt sờ sờ mũi, vẫn nhìn lên trần nhà: “Hàn Nhạc Nhạc, cũng là bạn học với nhau, tôi nhất định phải nói với cô, nếu mà có thể, thì tốt nhất là cô nên đi miếu dâng hương sớm đi…”
“Có ý gì?” Hàn Nhạc Nhạc mơ hồ.
“không, không có gì.” Trần Hải Nguyệt đặt tay lên miệng, giả vờ hắng giọng vài cái.
Hàn Nhạc Nhạc nhất thời không hiểu được ý của cô, cắn chặt răng, vẫn dai dẳng: “Tôi xin lỗi.”
“Tôi nhận, chuyện này bỏ qua nhé,” Trần Hải Nguyệt bình tĩnh gật đầu, “Có điều, chúng ta cũng không phải không đội trời chung, sau này ắt có dịp phải gặp lại, hy vọng là cô không có việc gì đừng xen vào chuyện của người khác.”
Hàn Nhạc Nhạc cứng đờ, gật đầu, vội vàng bỏ đi.
“Mày là thánh mẫu à?” Quan Nhung trợn mắt nhìn Trần Hải Nguyệt đang gục mặt vào vai mình, hai vai run rẩy không ngừng, mặt kệ cô có nhìn thấy không.
An Linh khẽ đẩy Trần Hải Nguyệt một cái: “Nó đang sướng bỏ xừ ra ý.”
“Hả, không phải nó đang khóc à?” Quan Nhung đẩy Trần Hải Nguyệt ra, nhìn mặt cô, đúng là đang cười đến vặn vẹo.
Trần Hải Nguyệt cắn môi, cười không nổi nữa, bả vai cứ thế rung lên, tiếng cười run rẩy thoát ra từ kẽ răng…
“Lúc nãy… Nó không cố ý thật mà…. Tại nó vô tình giẫm phải tà váy tao … Ha ha ha ha ha …” =))…
Cho nên, nói cũng đúng thôi, có lúc, càng cố giải thích, càng nghe giống như đang nói dối vậy…
Ha ha ha ha ha =))
Lai giả bất thiện….
“Anh đi đây, nhớ ăn cơm trưa đúng giờ.” Lương Đông Vân thay giầy đi ra cửa, quay đầu dặn dò người nào đó vẫn còn ngái ngủ đứng đằng sau.
Trần Hải Nguyệt ngơ ngơ ngẩn ngẩn gật đầu, mơ màng nói: “Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé.”
Lương Đông Vân cười dịu dàng, đưa tay vén mấy sợi tóc rối vương trên trán cô, thò tay vào túi áo lấy một nắm sao giấy bỏ vào lòng bàn tay cô rồi xoay người đi thẳng….
Trần Hải Nguyệt ngơ ngác đứng một chỗ, nghe tiếng đóng cửa nhẹ nhàng mới giật mình nhìn xuống bàn tay phải, đầu óc dần dần tỉnh táo lại. Những ngôi sao giấy đủ màu sắc như đang nhốn nháo không chịu nằm yên trong lòng bàn tay cô, dấy lên một thứ cảm xúc không rõ …
Dưới “thủ đoạn” giám sát vô cùng tích cực và độc ác của cô, tay nghề gấp sao của Lương Đông Vân càng ngày càng tiến bộ. Hehe.
Vui vẻ mở chiếc lọ bằng thủy tinh ra, bên trong là những ngôi sao với đủ mọi kích thước, chi chit nhau như một dải ngân hàng.
“Em thích anh.” Lời tỏ tình ghê răng nhất của cô từ trước đến giờ.
Tuy rằng không được đẹp đẽ như “Em yêu anh”, nhưng, nó giản đơn và mộc mạc như những ngôi sao này, là ao ước về mối tình đầu mà cô luôn hướng tới.
Em thích anh.
Ba chữ thuần túy vậy thôi. Cô vẫn muốn “cố chấp giữ gìn một góc, duy trì như nước chảy vạn năm” (*)…
Từng bước một, cô và Lương Đông Vân đi được đến tận đây, thật sự ngoài dự đoán của cô.
Nhưng mà, bây giờ, cô vô cùng rõ ràng, chính là người đàn ông này, chính là anh ấy.
Cất chiếc lọ đi, cô bắt đầu rên rỉ mấy bài hát, thay quần áo, rửa mặt, dọn dẹp phòng.
Xong việc nhìn đồng hồ, thế mà đã 10h, bèn vội vàng ngồi vào máy tính viết bài.
Nhân lúc tinh thần lên cao, phải khởi công nhanh mới được!
Đang lúc viết say sưa, không rõ là mấy giờ, chuông điện thoại vang lên.
Một tay đánh chữ, một tay cầm điện thoại lên, giọng điệu vẫn rất vui vẻ: “Xin chào, tôi là Trần Hải Nguyệt.”
“Xin chào, tôi là Hàn Nhạc Nhạc.”
Gì đây?!
Trần Hải Nguyệt dừng công việc dang dở lại: “Có chuyện gì à?”
“Chiều nay cô có thời gian không?”
“Không có.” Chiều nay định đến công ty nộp bài. Con mụ này lại muốn gì đây?
“Vậy, lúc nào thì được? Trần Hải Nguyệt, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.”
Trần Hải Nguyệt cũng chẳng thèm hỏi cô ta muốn nói chuyện gì, giữa hai người trừ Lương Đông Vân ra còn chuyện gì khác để nói sao?
“Mai nhé.”
“Được, 2h chiều mai, gặp tại Kim Giang, ok?”
“Không thành vấn đề.” Một đấu một không thành vấn đề, tùy cô.
Cúp máy, Trần Hải Nguyệt nghĩ ngợi một hồi, lên QQ, mở phòng chat quen thuộc ra—-
Ta là Trần Hải Nguyệt: “Có người không?”
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Người đây.
An Phù Sinh: Nhung Nhung, nó hỏi “người không” cơ mà.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Ha ha ha, vậy thì không có.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Cấp báo, Hàn Nhạc Nhạc vừa gọi điện cho tao.
An Phù Sinh: Aigooooo, trước giờ ăn cắp đồ thấy rồi, chỉ chưa