Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Nắm Tay Sai, Gả Đúng Người

Tác giả: Cốc Dủy Tử

Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015

Lượt xem: 134733

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/733 lượt.

ho mẹ nó cũng không nhận ra được nó mới đúng…”
Trần Hải Nguyệt vỗ vỗ chân Quan Nhung:”Đừng, ngàn vạn lần đừng. Lần đầu tiên tao đi gặp mẹ Lương Đông Vân mà có chuyện như vậy, thì tự mẹ tao đánh tao cho khỏi nhận ra luôn giờ.”
An Linh gật đầu: “Ý tao là như vậy đó. Nếu chuyện này mà xảy ra ở ngoài đường, tuyệt đối tao không cản mày. Đánh chết hay đánh cho tàn phế là tùy, tù mày ngồi, phạt tiền tao trả.”
Quan Nhung khinh bỉ đấy cô: “Cút!”
Ba người đang nói chuyện, một nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, đưa cho Trần Hải Nguyệt một cái kéo: “Tiểu thư, kéo của cô đây.”
“Cảm ơn.” Trần Hải Nguyệt cười nhận lấy.
Người kia đi rồi, Quan Nhung mới trừng mắt nhìn Trần Hải Nguyệt: “Mày làm sao đấy? Bị người ta ức hiếp một cái đã định tự sát rồi hả?”
Trần Hải Nguyệt ánh mắt sắc như dao phi cho Quan Nhung một cái, đứng dậy, An Linh rất phối hợp giúp cô kéo thẳng tà váy ra.
Chỉ thấy cô xoẹt một đường kéo đi xuống, chỗ bị rượu thấm vào đã được cắt đi, vạt váy vốn dài thượt giờ trở nên bất quy tắc, nhưng cũng đem đến cảm giác rất phong tình.
Quan Nhung nghẹn họng, nhìn trân trối: “Lợi hại. Ai bảo đầu óc mày chậm chạp vậy?”
Trần Hải Nguyệt vuốt vuốt nếp uốn trên tà váy, cười nói: “Hơ, bình thường mày vẫn cười nhạo tao xem phim thần tượng với đọc ngôn tình dở hơi, giờ đã biết dở hơi cũng có chỗ dùng chưa?”
An Linh cười, vỗ tay: “Dở hơi này cũng đủ đả kích con não tàn kia rồi.”
Quan Nhung vội nhảy dựng lên: “Cứ như vậy bỏ qua à? Không phải tiện nghi nó quá rồi sao?”
“Ai tiện nghi thì còn chưa biết được,” Trần Hải Nguyệt đứng dậy, cười như địa chủ được mùa, “Bọn mày có thấy không, cũng có lúc, người ta càng giải thích, nghe càng giống như dối trá….”
“Có ý gì?”Quan Nhung vẫn chưa hiểu.
***
“Lương Đông Vân, thật sự em không cố ý…” Hàn Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy cần phải giải thích, “Em chỉ là…”
“Mẹ, con đi xem thế nào…” Lương Đông Vân không thèm liếc mắt nhìn cô ta, nói với mẹ mấy câu rồi vội vàng bỏ đi.
Hàn Nhạc Nhạc đứng đó, mắt đỏ hoe.
Triệu Nhất Chi mỉm cười an ủi: “Đừng để trong lòng, ngoài ý muốn thôi, không sao đâu. Đến đây, giúp dì Triệu lên phát biểu mấy câu.”
Hàn Nhạc Nhạc nghe vậy, vội vàng sửa sang lại mặt mũi, đi theo Triệu Nhất Chi.
Lương Đông Vân đi được một đoạn, đã thấy Trần Hải Nguyệt đang đi lại phía anh, vừa nhìn thấy váy cô đã không nhịn được mà mỉm cười.
“Đẹp không?” Trần Hải Nguyệt hếch cằm.
“Ừm.” Lương Đông Vân càng cười tươi hơn.
“Gọi em là thiên tài đi,cảm ơn.” Trần Hải Nguyệt chống nạnh cười to.
Hai người kia đứng bên cạnh cũng không nhịn được, đấm cô một cái.
Ngu ngốc vẫn chưa phải là điều đáng xấu hổ nhất.
Mọi người đều tập trung về phía khán đài, An Linh với Quan Nhung thấy không còn chuyện gì nữa liền bỏ đi tìm chồng nhà mình, để lại Trần Hải Nguyệt và Lương Đông Vân đứng đó.
Trần Hải Nguyệt nhìn Lương Đông Vân không nói gì, chỉ mỉm cười.
Cuối cùng, Lương Đông Vân cũng đầu hàng: “Anh sẽ đi nói rõ với cô ấy.” Nếu đến bây giờ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, anh hóa ra đầu heo mất rồi.
“Nói thừa, vận đào hoa của anh, đương nhiên anh giải quyết.” Trần Hải Nguyệt nhìn lại tà váy của mình, lại tiếp tục nhìn Lương Đông Vân chằm chằm, vẫn mỉm cười.
Lương Đông Vân bắt đầu nổi da gà: “Mai đưa em đi mua váy khác nhé.”
Trần Hải Nguyệt gật gật đầu, vẫn cười.
“Được rồi, em muốn gì?” Lương Đông Vân đầu hàng.
Có đôi lúc, thực sự không thể nào bắt kịp suy nghĩ của cô.
Trần Hải Nguyệt cười tươi roi rói: “Bạn học Lương Đông Vân, hôm nay phải gấp cho em bao nhiêu sao mới đủ bù đắp tâm hồn đau thương này đây..”
Biết ngay không dễ mà qua được mà…
Lương Đông Vân đưa tay vuốt má cô, thở dài vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều: “Được rồi. Khoảng bao nhiêu đây?”
Cô chìa tay ra, ác ôn xòe hình cái kéo: “Trên hai trăm. Kỉ niệm ngày tay kéo Trần Hải Nguyệt ra đời… Ha ha ha…”
“Không sao chứ?” Đọc diễn văn xong, Triệu Nhất Chi đi lại tìm bọn họ.
Trần Hải Nguyệt lập tức thẳng người, cười nói: “Dì, không có chuyện gì, xử lý xong rồi ạ.”
Triệu Nhất Chi nhìn tà váy của cô, cười có vẻ thích thú: “Như vậy… Cũng đẹp lắm…”
Tuy bà ấy cười như vậy, trong lòng Trần Hải Nguyệt vẫn bất an, cảm giác như… bà ấy đang không hài lòng.
Vì sao? Quả nhiên hệt như trong mô-tip ngôn tình, vì bà ấy thích Hàn Nhạc Nhạc, cho nên thành kiến với cô?
“Cảm ơn dì ạ…” Trần Hải Nguyệt trong lòng nhốn nháo…
Aizzzzzzzzz… Mấy cái chuyện này… Phiền chết đi mất….
Đúng lúc đó, có người đến chào hỏi Triệu Nhất Chi, bà ấy gật đầu với Trần Hải Nguyệt một cái, quay người bỏ đi…
Lương Đông Vân bất hạnh bị nhắc đến tên, đành đi theo nói chuyện.
Trần Hải Nguyệt biết điều rút lui, tìm An Linh và Quan Nhung nói chuyện.
Vừa mới đến nơi đã thấy vẻ mặt dữ tợn của Quan Nhung: “Hàn tiểu thư, xin hỏi một chút, quan tài nhà cô có cần sửa chữa gì không hay vẫn dùng tốt?”
Trần Hải Nguyệt quay lại nhìn, Hàn Nhạc Nhạc ủ ê mang theo một bộ váy khác tới.
Quan Nhung và An Linh một đứa đứng bên trái, một đứa đứng bên phải cạnh Trần Hải Nguyệt.


XtGem Forum catalog