XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Tác giả: Ức Cẩm

Ngày cập nhật: 03:28 22/12/2015

Lượt xem: 1341111

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1111 lượt.

>"Mẹ bảo tớ vào đây đun nước, cậu vào làm gì?" Diệp Sơ không thích nói.
Vệ Bắc dù sao cũng là con trai, sức lực cũng khỏe hơn, hai người giằng co mãi cuối cùng cậu cũng giật lấy được ấm nước trong tay Diệp Sơ, vừa cầm vừa khó chịu làu bàu: "Con gái các cậu thật là lằng nhằng, đã nói là để tớ rồi mà còn cứ xấu hổ....."
Ai xấu hổ cơ? Diệp Sơ cũng 囧.
Sau đó cậu ngồi xuống cắm xong phích cắm ấm nước điện, đang định đứng lên.
Ở đây cũng không rộng, thân hình Diệp Sơ lại không nhỏ nên khi cậu đứng lên cũng không tránh khỏi chạm mặt vào nhau.
Đó là lần đầu khuôn mặt của hai người gần sát nhau đến vậy. Cậu có thể nhìn thấy làn da mịn màng không tì vết như trứng gà bóc của cô. Lông mi dài che mắt, đôi lông mày lá liễu khiến trái tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.
"Cái kia....." cậu cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, không nhịn được mà tiến lại gần một chút: "Tôi....."
"Diệp Tử, chưa nấu nước sao?" Lưu Mỹ Lệ ở ngoài hô to.
"Con nấu rồi ạ." Diệp Sơ nghe thấy thế, cô cũng chẳng để ý đến tâm trạng của Vệ Bắc bên cạnh, lon ton chạy ra ngoài.
"Đun nước cái đầu cậu ấy." Vệ Bắc đá đá chân, mặt mày chán nản bước ra ngoài.






Cuối cùng thì quần áo của Vệ Bắc cũng được mẹ Diệp Sơ sửa lại rất đẹp
Mặc dù quần áo đã được sửa, nhưng chuyện đánh nhau của Vệ Bắc vẫn không thể giấu được cha cậu. Về đến nhà, Vệ Đông Hải ngay lập tức phát hiện mặt con trai có vết bầm tím, ông lại tức phát điên chỉ muốn cầm chổi lông gà cho cậu một trận, may mà Tần Dao đã ngăn lại.
“Thôi quên chuyện đó đi, con trai cũng đã lớn như thế rồi, ông có đánh cũng chẳng ích gì!” Dù bà luôn miệng chê con trai chẳng ra sao, nhưng Tần Dao cũng rất xót xa bảo bối nhỏ này.
“Bà cứ chiều chuộng thằng nhóc này, không sớm thì muộn kiểu gì cũng xảy ra chuyện!” Vệ Đông Hải mắng một câu, bắt buộc phải thu tay về.
“Không có chuyện gì đâu, con trai của tôi, tôi hiểu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì…”
Bất ngờ, buổi sáng Vệ Đông Hải vừa nhận được thông báo của nhà trường về việc xử phạt cậu con, thì đến chiều đã thấy có người được cử đến nhận sai sót. Cuối cùng cũng kịp thời cứu được cái mông của cậu nhóc Vệ Bắc thoát khỏi cái chổi lông gà.
Sau này, không biết thế nào chuyện đó lại bị truyền ra ngoài. Tin đồn nhanh chóng lan khắp trường, “tam sao thất bản” một cách thần kì. Mọi người đồn rằng: Vệ Bắc có cha làm quan chức thế lực rất lớn, đến cả thầy hiệu trưởng cũng phải sợ.
Thật ra không hề ghê gớm đến mức đó đâu, chỉ là nhà trường không muốn ôm phiền phức vào người thôi. Nhưng cũng vì thế mà thân phận thần bí của Vệ Bắc lại thấm đẫm màu sắc cậu ấm của cán bộ cấp cao, trong trường lại càng chẳng còn ai dám chọc đến cậu.
Thoáng cái đã đến giữa học kì hai.
Lúc đó là vào đầu tháng ba, cũng đã là thời điểm các bạn nhỏ phải tập trung ôn luyện thi cử. Áp lực học tập rất lớn, ở trường học thầy giáo luôn tạo ra một bầu không khí căng thẳng, còn cố ý giao tăng số lượng bài tập .
Diệp Sơ có một thói quen là: cô thích ở lại trường để làm cho xong một nửa phần bài tập về nhà.
Hôm đó, lượng bài tập khá nhiều, lúc cô ra về thì trời đã tối hẳn. Trường học không một bóng người, cô đi từ trên gác xuống, vừa quay người một cái thì chút nữa va phải Vệ Bắc đứng ở đầu cầu thang.
Cậu nhóc kia vai đeo ba lô, ôm quả bóng trong tay, người đầy mùi mồ hôi.
Diệp Sơ hỏi: “Này, sao cậu vẫn chưa về nhà thế?”
“Cậu quản làm gì?” Vệ Bắc xua một tiếng, rồi cất quả bóng vào trong ba lô.
Thằng nhóc giỏi lắm! Cầm cặp sách rỗng về nhà không được, cậu ta liền cho quả bóng vào để giả vờ. Nếu để cho cha cậu biết được, chắc sẽ oán thán rằng sinh được cậu con như này thà rằngông sinh quả bóng cho xong.
Diệp Sơ thấy cậu bày ra cái thái độ đó, cô cũng chẳng thèm để ý đến cậu nữa. Cô vượt lên đi trước, nhưng mới đi được mấy bước, tên hư hỏng nhà họ Vệ đã theo kịp cô rồi.
“Diệp Siêu Nặng, mỗi ngày cậu đều mang nhiều sách vở như thế mà không thấy nặng sao?”
Cậu cho rằng tôi giống cậu sao? Chỉ mang theo mỗi quả bóng đến trường chắc! Diệp Sơ không để ýđến cậu ta nữa mà chú ý đến đường đi.
Vệ Bắc thấy cô không thèm đếm xỉa gì đến mình, cậu làu bàu: “Chắc là cậu mập như thế, sức khoẻ cũng tốt hơn người khác…. xem nào, nhiều sách có nặng không? Để tôi xách thử coi!” Cậu nói xong, liền đi tới lôi cái balo trên lưng Diệp Sơ.
Diệp Sơ nhớ rõ cha mẹ đã dạy cô không được quá gần gũi với cậu nhóc nhà họ Vệ. Cho nên cô giữ khư khư lấy quai cặp, nhất định không cho cậu ta lấy được.
Hai người cứ cậu lôi, tôi kéo mãi, bỗng nhiên có mấy bóng đen bao vây xung quanh.
Diệp Sơ giật mình, khi cô tỉnh táo lại đã thấy Vệ Bắc đứng ở đằng trước, che chắn cho cô.
“Vương Đại Đầu, mày muốn làm gì?”
Không sai, kẻ đến quấy rối chính là kẻ địch ở trường của Vệ Bắc. Ban đầu Vương Ý bị Vệ Bắc đánh cho một trận nhưng cậu ta cũng đành bỏ qua. Nhưng từ khi cha cậu ta bị liên quan đến chuyện đút lót, trong lòng liền trở nên khó chịu liền coi Vệ Bắc là kẻ thù. Nhiều lần cậu ta đã kéo người đến để trừng trị