Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nét Cười Nơi Ấy

Nét Cười Nơi Ấy

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 1341181

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1181 lượt.

ến ra sao sau khi anh và cô gặp lại và nội dung trong máy ghi âm. Đúng rồi! Ban nãy cô quên hỏi anh. Tại sao xa cách bao lâu như vậy mà chiếc máy ghi âm đó lại nằm trong ngăn kéo phòng ngủ của anh tân bên Anh?
Còn nữa, món quà anh nhắc đến trong đó, rốt cuộc là gì vậy? Khi cô không quay trở về, anh đã thất vọng, kích động như thế nào?...
Vẫn còn rất nhiều điều nghi hoặc, xong giờThẩm Thanh cũng không quá bận tâm. Dù sao, chuyện hệ trọng nhất cũng sắp được giải quyết. Những thứ khác, đợi cô tỉnh dậy rồi tính sau.
Ngả mình trên giường, chưa đầy năm phút sau Thẩm Thanh đã chìm vào giấc ngủ.

Trong thang máy, Lâm Thanh Trường ngoẹo đầu nghĩ ngợi rồi bô lô ba la:
“…Hóa ra là Hứa phu nhân, quả là rất xinh đẹp, lại còn rất có khí chất nghệ sĩ.”
Hứa Khuynh Quyết chỉ hơi nghiêng đầu, không đáp lại.
Lâm Thanh Trường nói tiếp:
“Hình như cô ấy vẫn biết chúng ta ở đây làm gì? Công việc thiết kế phòng tranh, không để cô ấy tham gia thật sao? Dù sao, sau này người sử dụng cũng là cô ấy mà.”
“Không cần.” Hứa Khuynh Quyết trả lời dứt khoát.
“Đợi xong xuôi tôi sẽ đưa cô ấy đi xem.”
Nhìn chằm chằm gương mặt lạnh giá của Khuynh Quyết một lúc, Lâm Thanh Trường cúi đầu cười thành tiếng. Nếu không được tận mắt chứng kiến, thật khó tưởng tượng một người như anh lại có thể có những hành động lãng mạn như vậy. Việc ở phòng tranh đang trong giai đoạn hoàn tất, cũng có thể coi như một chuyện đáng mừng với cô. Kỳ thực, vì cô gái ban nãy, Khuynh Quyết đã liên lạc với cô từ năm ngoái, nhưng được nửa chừng thì đột nhiên tạm thời dừng hợp đồng mà chả rõ nguyên nhân. Bây giờ, lại yêu cầu cô gấp rút hoàn tất thiết kế. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một điều Lâm Thanh Trường dám chắc là, con người có vẻ ngoài lạnh lùng ấy có thể có những hành động làm người ta cảm thấy ấm áp, cảm kích vô cùng.
Một tình yêu như vậy, chắc sẽ mãi ngọt ngào theo thời gian…

Thẩm Thanh thức dậy, mặt trời đã khuất bóng, trong nhà vẫn chỉ có mình cô.
Vừa vào nhà tắm sửa sang lại quần áo, đầu tóc thì có tiếng gọi của từ bên ngoài, cô chạy ra xem là trợ lý Lâm xách theo túi đồ đến.
“Chủ tịch dặn mang thứ này đến cho cô.”
Vì chứng kiến quan hệ kì quặc của họ kì quặc từ ngày gặp mặt, vị trợ lí đáng thương này không biết nên xưng hô với cô thế nào cho phải.
“ Ồ, cảm ơn anh.” Thẩm Thanh đón lấy túi đồ ăn, băn khoăn hỏi.
“ …Còn anh ấy? Vẫn chưa về sao?”
“ Sắp rồi.” Trợ lý Lâm nhìn đồng hồ, “Bây giờ tôi đi đón chủ tịch”.
Thẩm Thanh nhíu mày: “Anh ấy đã về nước mấy ngàymà ngày nàocũng bận đến giờ mới tan ca sao?”. Rõ ràng là anh đã đảm nhiệm công ty bên Anh, giờ trở về nước một chuyến vẫn phải đến tổng công ty làm việc ư?
“Tan ca?” Trợ lý Lâm ngạc nhiên , “Chủ tịch không ở công ty”.
Thẩm Thanh sững sờ hỏi: “Vậy lần này, tại sao anh ấy về nước?”.
“Bởi vì…” trợ lý Lâm đang nói thì bỗng im bặt, anh cười trừ, “Cái này… để chủ tịch về thì cô hỏi nhé!”.
Nhìn trợ lý Lâm vội vã ra đi, đôi mày Thẩm Thanh càng chau lại…Sao nụ cười của anh ta có vẻ thần bí thế?
Ăn xong bữa tối, Thẩm Thanh bật ti vi lên, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, khi đồng hồ điểm sáu giờ hai mươi phút, tiếng chuông cửa vang lên.
Như thói quen, Thẩm Thanh chạy ra đỡ lấy chiếc gậy dò đường của Khuynh Quyết đặt vào một góc, quay ra vẫn thấy anh đứng yên tại chỗ, cô tiến lại hỏi:
“Anh sao vậy?”
Vừa nói xong, một luồng khí sảng khoái ập đến bao quanh cô.
Hứa Khuynh Quyết đưa tay về phía trước, tìm đến bờ vai cô rồi ôm chặt thân hình cô.
Thẩm Thanh đứng sững như người bị điểm huyệt.
Cô yên lặng tựa đầu vào vai anh, anh hơi cúi xuống, các ngón tay xuyên qua những lọn tóc, hơi thở đều đặn.
Ti vi đang phát chương trình thời sự. Những cơn gió đầu hè thổi đến mang theo chút oi nồng.
Họ cứ như vậy, đứng bên cửa ôm nhau trong yên lặng, mãi lâu sau cô mới nghe anh nói, giọng trầm lắng:
“Em biết không? Đây là giây phút anh thấy hạnh phúc nhất trong quá khứ.”
Thẩm Thanh lúc đầu chưa hiểu, nhưng cũng không hỏi, vì chỉ cần động não một chút sẽ hiểu ngay hạnh phúc mà anh nói tới là như thế nào.
Mỗi ngày chập tối trở về nhà, có một người đang ngồi đợi. Mở cửa, nghe thấy tiếng ti vi, chào đón bằng một vòng tay ấm áp… Đó mới chính là cảm giác đích thực về một ngôi nha.
Cô đã cho anh cảm giác ấy, nhưng rồi một ngày không báo trước, chính cô lại tước đoạt nó.
Anh từng cảm nhận rằng cô chính là một thứ ánh sáng đặc biệt trong thế giới tăm tối của anh. Anh cứ nghĩ, sẽ không bao giờ cô đơn nữa, sẽ dắt tay cô đi về phía trước trong nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân, vậy mà cô lại đột nhiên biến mất. Nếu nói không căm giận, không thất vọng, là nói dối. Còn nói anh không bị chấn động, bởi sự thật cô mang đến, cũng là giả tạo.
Nhưng…
Anh nhẹ nhàng ôm cô, tuy trước mắt vẫn là màn đêm vô tận, song trong lòng anh thấy rõ, bất kể khi nào, quá khứ hay hiện tại, sự có mặt của cô đều khiến mọi thứ trở nên tươi sáng.
Giọng nói anh thoảng bên tai cô:
“Biết là quá khứ không thể thay đổi, sao còn lãng phí thời gian


Disneyland 1972 Love the old s