Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nét Cười Nơi Ấy

Nét Cười Nơi Ấy

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 1341187

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1187 lượt.

ười, là giọng nói của Khuynh Quyết.
Nhưng cũng có vẻ không giống lắm.
Chưa bao giờ thấy anh nói chuyện với ngữ khí như vậy, có lẽ anh đang rất giận cô.
“Em…đang rửa mặt.” Cô nhỏ nhẹ đáp.
Một lúc sau mới nghe tiếng đầu dây bên kia thở phảo.
Anh hỏi tiếp: “Sao máy bận cả đêm vậy?”.
“Em quên cúp điện thoại.”
Hóa ra là như vậy.
Chỉ là quên cúp máy.
Hứa Khuynh Quyết ngồi trên ghế, tay trái day day giữa đôi mày, trạng thái căng thẳng được giải tỏa bớt. Tuy trước đo đã được thư kí gọi điện đến báo lại sự việc, nói rõ ràng Thẩm Thanh chỉ đau bụng sinh lý phụ nữ, uống thuốc xong và đã nghỉ ngơi rồi. Nhưng cả đêm gọ điện máy đều bận, anh lại tưởng tượng ra nhiều tình huống xấu…
Cứ nghĩ đến cô đã quay về bên anh, tất cả đều trong tầm kiểm soát…Nhưng lại một lần nữa, chỉ vì khoảng cách địa lí, chỉ vì những chuyện bất ngờ xảy ra đến mà anh cảm thấy lo lắng không yên.
Anh không ở bên cô, không có cách nào để biết được cô đang buồn hay vui, càng không thể làm cho cô bất cứ điều gì.
Suốt đêm nghe tiếng chuông điện thoại bận liên hồi, anh cảm giác như trở về những ngày đằng đẵng đau khổ khi mất cô.
Một lúc sau, Thẩm Thanh mới nghe giọng anh trầm xuống, “Không sao thì tốt rồi”.
“Vâng, đã ổn rồi, giờ em chuẩn bị đi làm.”
“Ừm.”
“…Chào anh.”
Khj sắp xếp túi xách, Thẩm Thanh mới biết di động đã tự động tắt máy vì hết pin. Kéo ngăn kéo đầu giường tìm sạc, cô vô tình phát hiện một máy ghi âm nhỏ, là loại ghi âm cuộc gọi cho điện thoại.
Kỳ thực trước đó cô cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng trong nhà có máy ghi âm, nhưng luôn đặt ở phòng ngủ, không hề dùng đến. Nhớ lại cơn giận ban nãy của Khuynh Quyết, bản thân cô cả ngày vắng nhà, Thẩm Thanh chắc mẩm nếu lắp đặt máy ghi âm sẽ tiện lợi hơn chút, bèn lôi máy ghi âm ra và cắm nguồn điện cho máy hoạt động.
Chiếc máy nhỏ chạy phát ra những âm thanh “ro ro”, màn hình lập tức hiện lên những dòng chữ nhắc nhở có muốn lưu những hội thoại đã có.
Thẩm Thanh nhấn nút xem lại để biết nội dung trong đó có quan trọng hay không.
Đoạn hội thoại đầu tiên.
Rõ ràng đã nhấn nút mở, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy âm thanh nào phát ra, lâu đến nỗi cô còn tưởng rằng đây là một băng trắng.
Trong lúc Thẩm Thanh đang còn ngờ vực thì bên trong phát ra những âm thanh rất nhỏ, rồi một giọng nữ run run:
…Xin lỗi, Hứa Khuynh Quyết, em xin lỗi…
Tim cô giật thót.
Chính là giọng nói của cô!
Các ngón tay cô bất giác đan vào nhau run rẩy. Âm thanh tiếp tục cất lên:
…Em nghĩ, em không thể trở về được nữa…Thật đấy…Xin đừng đến tìm em. Em muốn ở lại đây một mình… Em muốn ở lại nước Anh…Em không thể trở về được…Có những chuyện em phải suy nghĩ thấu đáo…thật lòng xin lỗi anh…
Lời thoại tắt hẳn.
Thẩm Thanh ngồi bên mép giường, gương mặt tái nhợt.
Là những lời đã cố tỏ ra trấn tĩnh, những lời không đâu vào đâu ấy, đích thực là lời chính cô nói từ một năm về trước.
Nếu không được nghe lại, có lẽ cô cũng quên mất ngày ấy mình đã nói những lời như vậy.
Cô chỉ nhớ đã nói vô vàn lời xin lỗi, vì thực lòng cô thấy vô cùng có lỗi với anh.
Nhớ lại, khi nói xong những lời ấy, cô lập tức gác máy, không để mình có thêm bất kỳ cơ hội nào, lạnh lùng cắt đứt mọi quan hệ.
Vì thế, câu nói “xin lỗi” cuối cùng vẫn còn chưa hoàn thiện, điện thoại đã ngắt.
Thẩm Thanh thần người ra đó, hoàn toàn không thể ngờ rằng có ngày cô được nghe lại những lời này. Cô khẽ rùng mình, toan đứng dậy tắt máy, nhưng khi các ngón tay chuẩn bị nhấn nút thì khựng lại.
Vì đằng sau vẫn còn nội dung của một giọng nói rất đỗi quen thuộc.
Giọng nói sắc lạnh, mãi mãi khắc sâu trong tim cô…
Thẩm Thanh, buổi chiều công ty có việc, có thể anh về trễ. Nếu em về nhà trước, có thể đến công ty tìm anh, hàng ăn anh đã đặt sẵn rồi. Còn nữa… anh đã chuẩn bị một món quà tặng em, chắc chắn em sẽ rất thích. Và còn…
Im lặng một hồi lâu.
…Thẩm Thanh, anh yêu em!
Lời nhắn kết thúc.
Thời gian ghi lại, lời nhắn này chỉ cách đoạn thoại trước không đến ba mươi phút.
Tất cả đều diễn ra vào ngày cô dự tính về nước.
Thẩm Thanh ngồi ngây ra đó.
Ba chữ sắc lạnh mà chan chứa ân tình ấy cứ văng vẳng bên tay cô.
Cuối cùng, cô thẫn thờ nhân nút tua lại.
…Có thể anh về trễ.
… Anh đã chuẩn bị một món quà tặng em, chắc chắn em sẽ rất thích.
Thẩm Thanh, anh yêu em!

Hết lần này đến lần khác, lời nhắn dài không đầy một phút được bật đi bật lại, ngân vang trong căn phòng rộng rãi, ngăn nắp.
Không biết bao lâu sau, một giọt nước mắt trong như pha lê rớt trên màn hình màu xanh thẫm.
Hai tiếng sau, đại sảnh của sân bay London Heathrow tấp nập người qua lại, Thẩm Thanh tay cầm điện thoại, mắt rưng lệ.
“Khuynh Quyết, anh đợi em…” Mặc kệ đầu dây bên kia thắc mắc, Thẩm Thanh vẫn nói kiên định trong tiếng nghẹn ngào.
“…Lần này, anh nhất định phải đợi em.”






Thật khác so với thời tiết ẩm ướt ở London, Thẩm Thanh vừa ra khỏi sân bay đã được những tia nắng lóa mắt chào đón.
Vẫn là đư