Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Meili

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134969

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/969 lượt.

sao?” Quân An kéo tay bà, khẽ nói. “Mẹ, Phi Phi thực sự đối với con rất tốt! Mẹ đừng dọa cô ấy được không?”
Bà trừng mắt nhìn anh: “Con nghĩ mẹ của con là hổ dữ sao?”
Nói xong, bà liền đứng dậy, đi vào bếp. Bà vốn nghĩ lâu như vậy chắc Phi Phi cũng đã cắt xong, kết quả vừa vào xem, thật sự dở khóc dở cười.
Trên thớt chỉ có vài miếng khoai tây thô kệch, nha đầu này đang cầm dao, tỉ mỉ cắt từng miếng, bộ dạng này là đang thái khoai tây hay đang thêu hoa?
“Cháu thái thế này thì đến khi nào mới được ăn cơm?” Bà cầm lấy con dao trong tay Phi Phi, lấy tất cả những miếng khoai tây cô đã cắt, xếp thành một hàng, hai nhát, ba nhát đã cắt xong đám khoai tây. Phi Phi đỏ mặt tía tai đứng sang bên cạnh, đan tay vào nhau: “Bác ơi, vậy cháu rửa rau giúp bác nhé… ”
“Được rồi, được rồi, cháu ra ngoài nói chuyện với Quân An, mình bác làm là được rồi.” Bà xua tay, đẩy Phi Phi ra khỏi bếp. Nhìn bóng Phi Phi, bà thầm thở dài, rốt cuộc vẫn là một đứa hậu đậu, sau này sao có thể lo cho gia đình được?
“Mẹ? Mẹ nghĩ điều gì mà thất thần như vậy?” Giọng Phi Phi làm ngắt quãng hồi ức của bà Tống. Bà đứng thẳng dậy, cười: “Không có gì, nhớ lại bộ dạng ngày trước của con, cắt miếng khoai tây từ trưa đến tối chưa xong.”
“Haizz, mẹ vẫn nhớ việc năm đó sao?” Đồng Phi Phi đỏ mặt, vừa đỡ bà Tống ra ngoài vừa cười vui vẻ. “Sau lần mẹ nói con đó, cuối tuần về nhà con đều tập thái khoai tây khiến bà nội con thấy lạ kỳ, hỏi con tại sao đột nhiên thích ăn khoai tây như vậy.”
Bà Tống che miệng cười: “Chả trách, sau này con đến nhà, những miếng khoai tây con cắt đều khéo hơn mẹ! Lúc đó mẹ còn nghĩ, một đứa trẻ thật chăm chỉ!”
“Lợi hại phải không mẹ? Con luyện một tháng mới dám thể hiện trước mặt mẹ đó. Mẹ còn chưa biết lần đầu tiên gặp mặt, bộ dạng mẹ như vậy khiến con rất sợ!” Đồng Phi Phi lè lưỡi. Bà Tống cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị: “Ai bảo con và Quân An yêu nhau lâu như vậy mà không cho mẹ biết? Nếu hôm đó không phải đột nhiên Quân An làm phẫu thuật, con cũng không định đến gặp mẹ phải không?”
“Sao thế được ạ? Lúc đó đúng vào dịp nghỉ hè, con vốn đã bàn với Quân An, được nghỉ sẽ đi thăm mẹ!”
“Con lừa mẹ!” Bà Tống véo khuôn mặt Đồng Phi Phi, ánh mắt dịu lại. “Trước mặt béo tròn như vậy, giờ gầy đến mức mặt sọm đi, nhọn hoắt rồi…”
“Ây da, mẹ không biết đâu, bây giờ khuôn mặt này rất thịnh hành đấy! Bao nhiêu ngôi sao đều phải đi gọt mặt đó mẹ! Để thành khuôn mặt dưa hấu thế này!” Đồng Phi Phi rất đắc ý nói. Bà Tống nhìn khuôn mặt cười khoa trương của cô, than thở: “Phi Phi, nhiều năm như vậy, khổ thân con rồi… ”
“Mẹ nói gì vậy ạ?” Phi Phi nép vào lòng bà, ôm lấy bà. “Mẹ, mẹ đừng nghĩ như vậy. Thật đó, con không thiệt thòi gì đâu, chỉ cần mẹ khỏe mạnh là được rồi. Con bây giờ chỉ hy vọng mẹ có thể sống cùng con, luôn luôn ở bên con, được không mẹ?”
Bà Tống dựa vào sofa, nước mắt rơi trên đầu Phi Phi. Bà đưa tay, vuốt mái tóc của Phi Phi, khẽ vỗ vào tấm lưng gầy của cô: “Được, mẹ sẽ luôn ở bên con, mẹ con chúng ta phải sống thật tốt.”
Đồng Phi Phi ăn cơm cùng bà Tống, rồi giúp bà thu dọn phòng, lúc cô quay về nhà mình đã là gần chín giờ.
Ngồi trên giường, cô cầm lấy khung ảnh trên tủ đầu giường, người con trai trong tấm ảnh khẽ ngẩng đầu, nụ cười hiền hậu mà cưng chiều, cô từ từ áp mặt xuống, tấm ảnh tuy lạnh nhưng cô lại thấy trong lòng ấm áp.
Quân An, cô giơ tay, nắm chặt viên ngọc đen trước ngực. “Quân An”, cô khẽ gọi, một âm thanh nho nhỏ khẽ vang vọng trong đêm tĩnh lặng. Trăng lạnh như nước, đáp lại tiếng gọi của cô chỉ là căn phòng lạnh lẽo, cô đơn đến thấu xương.






Vào buổi sáng ngày thứ Hai, các bộ phận tổ chức họp như thường lệ. Đồng Phi Phi vừa hay nhận được một cuộc điện thoại ngay trước cuộc họp, thế nên đến khi cô bước vào phòng họp thì mọi người hầu như đã đến tham dự đầy đủ, trong phòng họp lớn mọi người đều đã ngồi kín, chỉ còn mỗi vị trí bên cạnh Mạnh Tuần là còn trống. Cô chần chừ, do dự một lúc, đang phân vân không biết có nên đi ra ngoài để lấy một cái ghế mang vào hay không thì Mạnh Tuần đã lạnh lùng quét ánh mắt về phía cô rồi lên tiếng: “Đến giờ rồi, những người đến muộn thì nhanh tìm chỗ trống mà ngồi xuống đi.”
Đồng Phi Phi cúi đầu, khẽ cắn môi, cũng phấn chấn hơn phần nào trước ánh mắt cảm thông của mọi người. Lúc ngồi xuống, cô khẽ thở dài một tiếng rồi nghĩ bụng, mình quả thực nói một câu mà tiên đoán được vấn đề, cuộc sống áp bức và bị áp bức, đúng thật là ở nơi nào cũng có, lúc nào cũng có, từng giây, từng phút… Cô đang nghĩ linh tinh thì đột nhiên Mạnh Tuần gõ gõ lên mặt bàn phía trước mặt cô: “Đề xuất vừa rồi của tôi không có vấn đề gì chứ?”
Hả? Đồng Phi Phi hoang mang nhìn Mạnh Tuần, một ánh mắt sắc lẹm lướt tới, ngay lập tức thần trí của cô trở nên tỉnh táo hơn, theo phản xạ cô ngồi thẳng lưng, giọng nói dứt khoát: “Không có vấn đề gì!”
Mạnh Tuần gật đầu hài lòng, nhìn đi chỗ khác, lúc này cô mới khẽ thõng, chậm rãi thở phào một tiếng, đầu óc trống rỗng, tự hỏi, không rõ vừa rồi vị này đ