Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Meili

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134989

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/989 lượt.

nhân lúc tôi có thời gian, chơi vui một chút.” Mạnh Tuần quay người, mở cửa giúp cô. “Tôi không thích những cô gái ngờ nghệch và phiền phức. Sau này không cần phải hỏi tại sao nhiều như vậy.”
Đồng Phi Phi hít một hơi thật sâu, cười rất tươi, nhẹ nhàng nói: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong cô liền nho nhã xuống xe, đi một mạch vào trong văn phòng. Nhưng đáng tiếc, Mạnh Tuần không nhìn theo, Đồng Phi Phi vừa xuống xe, anh liền nhấn ga, tăng tốc đưa xe vào gara.






Đồng Phi Phi về văn phòng, vừa ngồi xuống ghế Hứa Lâm liền quay sang bắt chuyện: “Trưa nay cậu đi đâu vậy? Mình đến rủ cậu đi ăn cơm nhưng cậu không có ở đây?”
“Ờ, trưa nay mình có việc phải ra ngoài một lúc.” Đồng Phi Phi trả lời.
“Sao thế? Nhìn cậu như người mất hồn vậy? Không khỏe sao?” Hứa Lâm quan tâm đưa tay lên trán Đồng Phi Phi.
Đồng Phi Phi lắc đầu: “Mình không sao.”
Hứa Lâm nhìn cô, thở dài: “Cậu thật cứng đầu. Nếu không khỏe thì đừng giấu!”
Đồng Phi Phi thấy Hứa Lâm cúi đầu, nụ cười trên mặt từ từ biến mất. Cô khẽ bặm môi, hít thở thật nhẹ, những sự việc đau khổ giấu kín trong lòng không phòng bị kỹ mà tuôn ra, sau đó không có cách nào để khống chế được. Cô giơ tay phải lên, dùng lực thắt chặt chiếc khăn màu xanh ngọc trước ngực, buộc chặt tóc, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, tập trung hết sức vào màn hình máy tính.
Lúc Mạnh Tuần đi vào văn phòng, vô tình liếc sang chỗ làm việc của Đồng Phi Phi, vừa hay thấy vẻ mặt kiên cương ngẩng lên, rồi bình tĩnh nhìn xuống màn hình. Sắc mặt cô dường như rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, họa chăng chỉ là một cái nhìn đầy ám hiệu, lộ ra vẻ lạnh lùng, như thời tiết mùa đông lạnh giá, buốt lạnh thấu xương.
Sáu giờ ba mươi phút, Mạnh Tuần gọi điện vào máy Đồng Phi Phi: “Tôi có thể về rồi. Sau năm phút nữa cô hãy xuống, tôi đợi cô ở cửa bên của tòa nhà.”
“Được.” Đồng Phi Phi tắt điện thoại rồi nhanh tay thu dọn đồ đạc, sau ba phút cô đã xuống dưới cổng, vừa đợi một lát đã thấy chiếc Volvo màu xám bạc đi tới.
“Không phải tôi bảo cô đợi sau năm phút hãy xuống, sao lại xuống trước cả tôi thế?”
“Ồ, tôi cũng không có việc gì, xuống sớm hơn một chút, khỏi phiền anh phải đợi!” Đồng Phi Phi cẩn thận nói. Nói đùa, cô có mười lá gan cũng không dám để Thần Mặt Đen đợi mình.
“Chả trách cô có thời gian ra ngoài đi coi mắt, hóa ra cô rất nhàn rỗi.” Câu nói của Mạnh Tuần khiến cho mây ngừng bay, gió ngừng thổi. Đồng Phi Phi ngây người lo lắng, lúc đó cảm giác như mình bị dây an toàn thắt chặt, thở không ra hơi. Một lúc sau, cô mới bực tức nói: “Tôi… tôi thực sự biết mình sai rồi.”
Mạnh Tuần quay mặt, khẽ nhìn cô một lượt: “Rất tốt! Tối nay ăn gì đây?”
“Hả?” Đồng Phi Phi nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi hỏi cô, tối nay muốn ăn gì?” Lông mày Mạnh Tuần lập tức cau lại. “Tôi xem trên lý lịch của cô viết tốt nghiệp đại học, nhưng dường như IQ của cô có vấn đề?”
Máu tức của Đồng Phi Phi dồn lên đầu, suýt nữa tuôn ra. Anh ta có ý gì vậy? Ngầm ám chỉ cô học thức kém sao? Rõ ràng trong mỗi câu nói, anh ta đều cố ý chuyển chủ đề, ăn nói rất thâm thúy. Mặc dù trong lòng phản ứng, nhưng cô đành dịu giọng: “Tôi không cầu kỳ chọn lựa món ăn, chỉ cần đơn giản một chút là được.”
“Đơn giản một chút? Nhưng tối nay tôi muốn ăn món ăn Tứ Xuyên.”
Đồng Phi Phi ngây người, lập tức nở một nụ cười: “Ồ, cũng được. Món Tứ Xuyên cũng rất ngon, rất ngon, ha ha.”
“Đừng cười nữa, giống như một con ngốc vậy.” Mạnh Tuần nói nghiêm túc, mắt nhìn về phía trước. Nụ cười của Đồng Phi Phi bị đông cứng trong một phút rồi biến mất. Cô nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Không sao, xã hội mà, sao phải tức chứ? Nhịn được là tốt, nhịn một lúc sẽ sóng yên biển lặng, lùi một bước để tiến hai bước!
Mạnh Tuần lái xe lòng vòng, Đồng Phi Phi đang thắc mắc tại sao con đường này quen quen thì Mạnh Tuần đã đỗ xe, rút chìa khóa, bước xuống, mở cửa cho Đồng Phi Phi: “Đến rồi, xuống thôi.”
Đồng Phi Phi từ từ trong xe bước ra, ngẩng đầu nhìn biển hiệu bên đường, ánh mắt ngạc nhiên: “Lẩu Đá?!”
“Đúng, vào đi.” Mạnh Tuần khẽ đẩy Đồng Phi Phi một cái, cô bước đi không tự nhiên.
Người phục vụ nhiệt tình tiếp đón: “Rất vui được tiếp đón anh chị, mời vào trong!”
Mạnh Tuần muốn ngồi một góc gần cửa sổ, mặc dù ờ đây tương đối yên tĩnh, nhưng trong phòng lớn rất ồn ào, hơn nữa ăn lẩu rất nóng. Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần cởi áo vest, xắn tay áo, một lát sau thấy anh toát mồ hôi, cô bạo gan nói: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi thực sự không ngờ anh lại đến những nơi như thế này! Tôi vẫn cho rằng anh thích một quán cà phê yên tĩnh.”
“Quán cà phê?”
Đồng Phi Phi lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong lòng không dám than một lời, chả trách các cô gái trong công ty thích anh ta như vậy, anh ta thực sự rất đẹp trai.
“Đúng thế. Anh không phải từ Mỹ về sao? Vậy thì phải có chút Tây hóa, vì dụ thích ăn món Tây.”
“Món Tây?” Mạnh Tuần lắc đầu. “Loại thức ăn khô khốc, mấy năm ở Mỹ tôi đã chịu đủ rồi, về nước tại sao kh