
Tác giả: Meili
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341069
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1069 lượt.
ổ, nhìn Đồng Phi Phi chậm rãi tiến về phía trước trong bóng tối ảm đạm, cuối cùng bị nhấn chìm vào màn đêm đen dày đặc…
Bởi Mạnh Tuần nhất thời quyết định đưa Đồng Phi Phi đến dự tiệc nên khi Mạnh phu nhân thấy Mạnh Tuần đưa một cô gái vào nhà thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Mạnh Tuần kéo ghế cho Đồng Phi Phi, đỡ cô ngồi xuống, lạnh nhạt giới thiệu: “Đây là Kha Nhã Doanh.”
“Nhã Doanh?” Bà Mạnh vui mừng, vẻ mặt dịu dàng hơn. Bà cẩn thận quan sát Đồng Phi Phi một lúc rồi vui vẻ nói: “Thanh tao, nho nhã, thật đúng như mới bước ra từ trong tranh, vừa nhìn đã thấy có phong thái, khí chất của Bí thư Kha.”
“Ồ, hóa ra là thiên kim của Bí thư Kha! Chả trách gần đây chú hai không có thời gian về nhà ăn cơm, thì ra là có giai nhân làm bạn, vui quên cả trời đất!”
Đồng Phi Phi vừa ngồi xuống, run run định mở khăn ăn trên bàn, nghe thấy vậy thì không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía người đang nói, thấy một người khá giống Mạnh Tuần, ánh mắt sắc nhọn, nhìn cô có vẻ vừa như đang cười vừa như không. Đồng Phi Phi khẽ nhếch môi, không hiểu tại sao mới lần đầu gặp mặt, người này lại có thể có những lời thô thiển, mạo phạm tới cô như vậy. Cô quay đầu nhìn Mạnh Tuần, vẻ mặt luôn lạnh lùng của Mạnh Tuần lúc này cười rất vui vẻ. Anh thậm chí giơ tay, khẽ đặt lên lưng cô trấn an, cười, nói với người kia: “Anh cả nói đùa rồi. Em đâu được nhàn nhã như anh, ngày ngày quấn quýt thắm thiết với chị dâu. Dạo này, em thực sự rất bận, ngay cả thời gian ăn ngủ cũng chẳng có, lấy đâu thời gian ôm ấp giai nhân? May có Nhã Doanh hiểu và thông cảm, đồng ý hôm nay cùng em về gặp cha mẹ. Anh cả chọc em thì không sao nhưng đừng dọa cô ấy như vậy.”
“Ê, mới nói vậy mà em đã bảo vệ tiểu thư Kha rồi. Xem ra lần này Mạnh nhị thiếu gia nhà chúng ta đã tìm thấy tình yêu đích thực. Cha à, con thấy lần này chúng ta chuẩn bị lễ vật chắc sẽ không phải bỏ đi đâu nhỉ?”
Ông Mạnh khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu nói với Mạnh Tuần: “Thời gian này con cũng vất vả nhiều, cố gắng làm xong dự án này rồi nghỉ phép.”
“Cảm ơn cha!” Mạnh Tuần cười, quay đầu nhéo tay Đồng Phi Phi, giọng điệu vô cùng thân mật: “Hài lòng rồi chứ?”
Đồng Phi Phi cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô cố gắng chống đỡ, mỉm cười cúi đầu vẻ ngượng ngùng, thực ra cô muốn giấu đi sự xấu hổ trong lòng.
Sau hai giờ đồng hồ, bữa cơm rốt cuộc cũng kết thúc. Mạnh Tuần đường hoàng dắt tay Đồng Phi Phi về trước. Mãi đến khi lên xe, Đồng Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, lẩm bẩm: “Tiệc rượu nhà anh xa hoa quá, cứ như tiệc Hồng Môn ấy!”
“Sao rồi, sợ quá hả? Tôi thấy cô cũng rất bình tĩnh.”
“Là anh bình tĩnh thì đúng hơn. Mấy lần đều là anh lên tiếng giải vây giúp tôi, tôi mới có thể thoát thân được.” Đồng Phi Phi thoáng nhìn sắc mặt Mạnh Tuần, e dè thăm dò: “Quan hệ của anh với anh cả hình như không bình thường? “Mạnh phu nhân” chính là người trước đây gọi điện cho anh, bà ấy là…”
“Anh cả là anh cùng cha khác mẹ với tôi, là con chính thống của ông già, vẫn luôn bất mãn việc ông già mang tôi về nhà họ Mạnh. Mạnh phu nhân là mẹ đẻ của tôi. Vợ trước của ông già đã mất từ nhiều năm trước, mẹ tôi vì danh hiệu “Mạnh phu nhân” này mà hao tâm tổn sức nên tôi nghĩ gọi bà là “Mạnh phu nhân” cho đúng ý bà.”
Mạnh Tuần nắm chặt vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, Đồng Phi Phi không nói gì nữa. Một lúc sau, Mạnh Tuần giảm tốc độ, lái xe vào một khu phố nhỏ có vẻ rất xa hoa khiến Đồng Phi Phi hơi ngạc nhiên: “Đây là đâu?”
“Nhà tôi. Ngay cả người nhà tôi, cô cũng đã gặp, nên phải đến xem nhà tôi cho biết chứ.” Mạnh Tuần nói, như thể đây là điều đương nhiên.
“Hả? Nhưng hôm nay muộn rồi…”
“Mời cô vào xem nhà, tiện thể ăn chút gì đó.” Mạnh Tuần liếc nhìn Đồng Phi Phi thăm dò: “Vừa nãy thấy cô ít động đũa, đừng nói với tôi là cô đã ăn no rồi nhé!”
Đồng Phi Phi đỏ mặt, chột dạ cúi đầu, lúc nãy cô còn phải lo đối phó với người nhà họ Mạnh, lấy đâu tâm tư ngồi ăn.
Nhà của Mạnh Tuần là một căn hộ bình thường, một phòng ngủ, một phòng làm việc, Mạnh Tuần giới thiệu với Đồng Phi Phi sơ qua một lượt, sau đó đưa cô xuống phòng bếp, chỉ vào tủ lạnh, nói: “Đồ bên trong thích ăn gì cũng được. Tôi cũng hơi đói, cô xuống nấu mì đi.”
Đồng Phi Phi hào hứng mở tủ lạnh, sau khi thấy bên trong chỉ có trơ trọi một củ khoai tây, một quả trứng gà thì cúi đầu thất vọng. May mà cô thấy trong tỠđựng bát còn một gói mộc nhĩ nhỏ, dùng nước ấm ngâm mộc nhĩ xong, cô mới bắt đầu đun nước.
Hai mươi phút sau, Đồng Phi Phi bưng hai bát mì trứng mộc nhĩ, một đĩa khoai tây xào vào phòng khách, nói với Mạnh Tuần: “Trong tủ lạnh nhà anh chỉ còn lại một củ khoai tây với một quả trứng gà, tôi nấu hết rồi. Ngày mai anh phải mua thêm đồ ăn nhé!”
“Đêm mai chắc phải tăng ca, chúng ta ăn ở ngoài luôn cho tiện. Cuối tuần chúng ta cùng đi siêu thị mua luôn một thể.”
“Vâng.” Đồng Phi Phi thuận miệng nói xong mới ngẫm lại, ngẩng đầu, la lên: “Chúng ta?”
“Đúng