Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Meili

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134983

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/983 lượt.

khỏi phòng nghỉ. Mạnh Tuần lúc này mới lạnh lùng lướt ánh mắt qua ba người còn lại, lên tiếng: “Thế nào, có muốn tôi chuyển một cái bàn vào đây không? Đứng mở tiệc trà buôn chuyện mà không mệt nhỉ?”
“Không phải, chúng em…” Tiểu Trương vừa định lên tiếng giải thích thì Mạnh Tuần đã quay người bỏ đi. Vương Na nhìn theo bóng dáng của anh mà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói gần như là khóc với Tiểu Trương: “Xong rồi, xong rồi, mình… liệu có phải mình sẽ bị sa thải không…”
“Cậu đừng lo lắng, nếu sa thải thì người đầu tiên bị sa thải phải là mình!” Tiểu Trương nói một cách buồn bã, đẩy tay của Vương Na ra, thì thầm một câu: “Thật đen đủi!”
Hứa Lâm nhìn theo bóng dáng của hai người, chau mày. Cô đột nhiên nhớ đến việc trước đây Phi Phi bảo cô dừng sắp xếp các cuộc gặp mặt lại, dạo này Phi Phi cũng không có thời gian rảnh để đi ăn trưa cùng cô nữa, cô không thể không ngạc nhiên. Lẽ nào giữa Phi Phi và Thần Mặt Đen đó thực sự có chuyện gì sao?
Sau khi trở về từ phòng nghỉ, gương mặt Mạnh Tuần trở nên nghiêm túc hơn khiến Đồng Phi Phi sợ hãi, không dám thở mạnh. Khó khăn lắm cuối cùng cũng đến giờ tan làm, cô đang thầm nghĩ cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi thì đột nhiên Mạnh Tuần lên tiếng hỏi: “Buổi tối, cô không có việc gì chứ? Cùng tôi đi đến một bữa tiệc nhé?”
“Hả?” Đồng Phi Phi đột nhiên cảm thấy tâm trạng đang vô cùng tốt đẹp trong phút chốc bỗng tan biến, không để lại một dấu vết như bong bóng, bờ vai bất giác sụp xuống. Gương mặt của Mạnh Tuần sầm lại: “Sao thế, chẳng lẽ cô lại không muốn cùng tôi bồi đắp quan hệ hay sao? Xem ra những lời mà phụ nữ nói thực sự không thể tin được! Trước đây vẫn còn mạnh mồm nói cái gì mà cam tâm tình nguyện sẵn sàng làm bạn gái của tôi, bây giờ lại chường bộ mặt ghét bỏ, chán ngán ra. Thế này là thế nào đây?”
“Trước đây tôi đã đồng ý giả làm bạn gái của anh trước mặt những ngươi thân của anh…” Đồng Phi Phi khẽ thì thầm giải thích.
“Bữa tiệc tối nay là ở nhà tôi đấy!” Mạnh Tuần ngắt lời Đồng Phi Phi, cầm lấy chùm chìa khóa xe trên bàn, bước ra khỏi văn phòng trước, bước đến cửa còn quay lại, nói với Đồng Phi Phi một câu: “Nếu không muốn để người khác nhìn thấy thì cô hãy đi bên cửa sau rồi đợi tôi.”
Đồng Phi Phi nhìn Mạnh Tuần đẩy mạnh cánh cửa văn phòng, trong giây phút anh mở cửa chiếc áo gió màu đen trên người bị luồng gió thổi bạt vào phía trong, có thể thấy hành động này của anh thật nhanh và mạnh. Cô cúi đầu, thở dài một tiếng. Cô biết chắc chắn là Mạnh Tuần đã nghe thấy những lời mà cô nói với Tiểu Trương trong phòng nghỉ lúc đó.
Mạnh Tuần bước vào thang máy, khẽ cau mày. Anh vốn rất ghét mùi của sự hỗn tạp nên thường thích về muộn một chút, tránh được giờ cao điểm tan sở. Nhưng vừa rồi anh nhìn thấy vẻ thất vọng ở Đồng Phi Phi thì không biết tại sao tâm trạng lại trở nên tồi tệ, không muốn ở lại văn phòng thêm một phút nào nữa. Thực ra, bữa tối nay ban đầu anh không hề có ý định đưa Đồng Phi Phi cùng đến, ngay cả vừa rồi anh lên tiếng mời cũng không phải là bắt cô ấy không đồng ý không được. Nhưng khi nhìn thấy nét kháng cự hiện rõ ràng trên khuôn mặt của Đồng Phi Phi thì anh lại nghĩ đến câu nói vô cùng trịnh trọng mà cô nói với Tiểu Trương ở trong phòng nghỉ: “Giữa tôi và Tổng giám đốc Mạnh thực sự không có gì cả. Thật đó!” thì anh lại đột nhiên trở nên kiên quyết một cách lạ thường. Anh cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lại có sự thay đổi lớn như vậy, chỉ là thấy khó chịu khi Đồng Phi Phi vạch ranh giới với anh một cách rõ ràng như thế. Anh không hề thích cảm giác này, thực sự không thích chút nào!
Ngồi trên xe của Mạnh Tuần, Đồng Phi Phi cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh thật kỹ, dè dặt hỏi: “Bữa tối bao giờ thì bắt đầu vậy? Có thể để tôi quay về nhà thay bộ quần áo được không?”
“Bộ đồ này của cô đâu có bẩn, sao lại phải thay?”
Lời của Mạnh Tuần khiến Đồng Phi Phi ngạc nhiên, một lúc lâu mới định thần lại, khẽ lên tiếng giải thích: “Chẳng phải anh muốn tôi dùng danh phận của Nhã Doanh hay sao? Cô ấy đã chuẩn bị cho tôi một số bộ đồ và túi xách. Anh cũng không muốn tôi đến mà ăn mặc quá bình thường phải không?”
Mạnh Tuần nghe thấy Đồng Phi Phi nói đã thực sự có sự chuẩn bị thì sắc mặt đã khá hơn một chút. Anh dùng ngón trỏ gõ gõ vào vô lăng, gật đầu: “Được, vậy để tôi đưa cô về thay đồ trước đã.”
Lái xe đưa Đồng Phi Phi đến cổng khu Nhã Uyển mà cô đang sống, Mạnh Tuần đang định xuống xe, đi cùng cô lên thì Đồng Phi Phi lên tiếng: “Tôi sẽ lên rất nhanh thôi, hay là anh cứ chờ ở trong xe là được rồi, tránh không phải chạy đi chạy lại cho thêm phiền phức.”
Bàn tay đang định rút chìa khóa xe của Mạnh Tuần dừng lại, anh quay đầu lại nhìn Đồng Phi Phi, thần sắc có chút lo lắng, khẽ chau mày nhưng cuối cùng lại không kiên quyết nữa. Đồng Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với anh rồi mở cửa xe, bước ra ngoài.
Mạnh Tuần nhìn qua cửa xe, dõi theo bóng dáng gầy guộc của Đồng Phi Phi đang xa khuất dần khỏi tầm mắt rồi biến mất hoàn toàn. Anh nheo mắt, nghĩ đến cái đêm cách đây năm năm về trước anh đứng bên cửa s