Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Meili

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341068

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1068 lượt.

từ năm năm về trước, nhưng cho đến bây giờ cô mới hiểu rằng thì ra không phải như vậy. Thì ra cô đã không hề nhận ra rằng từ lâu đã có một người từng chút, từng chút một sưởi ấm trái tim như hoang mạc lạnh giá của cô, từng chút, từng chút một nhen nhóm lại hy vọng sống của cô, nhen nhóm lại ý nghĩa của cuộc sống đối với cô, khiến cô không còn cho rằng mình sống không bằng chết, khiến cô không còn cảm thấy mình không còn một chỗ dựa, một chỗ để nương tựa.
“Đồng Phi Phi, hãy tiếp tục sống, mày thực sự có thể tiếp tục sống mà.” Giọng nói trong trái tim cô khe khẽ cất lên.






Ngày an táng bà Tống, tất cả mọi người đều đến, cả Hứa Nhiên cũng cố gắng xuất hiện trước mặt Đồng Phi Phi.
Anh im lặng đứng bên Hứa Lâm, nhìn mộ bà Tống được đặt cạnh mộ Quân An. Năm năm qua, đây là lần thứ hai anh đến nơi này, ngôi mộ năm năm trong ký ức đến hôm nay đã phủ rêu phong. Anh im lặng nhìn Mạnh Tuần ngồi bên cạnh Đồng Phi Phi. Qua Hứa Lâm, anh biết được trong ngày mất của bà Tống, Mạnh Tuần đã mạo hiểm như thế nào để khuyên Đồng Phi Phi, một người với trái tim đã chết. Nghe Hứa Lâm tỉ mỉ kể lại, nhìn đôi mắt Hứa Lâm vui vẻ, nhưng mặc cảm đầy tội lỗi, anh cúi đầu, không nói.
Anh tự hỏi nếu hôm đó anh ở bên cạnh Phi Phi, liệu anh có không do dự mà làm như vậy không? Anh tự hỏi anh cũng yêu Phi Phi không ít hơn Mạnh Tuần nhưng ông trời từ trước đến giờ đều không cho anh cơ hội. Vì thế anh mãi mãi không biết, hôm đó anh có thể giống Mạnh Tuần, có thể bình tĩnh khuyên Phi Phi, khiến cô từ bỏ cái chết không.
Sống hay chết. Hoặc anh buông tay không phải vì lời thề năm năm trước của Phi Phi, hoặc lỗi lầm anh mắc phải của chín năm trước. Lúc bên bờ hồ, anh cũng không kịp nắm được duyên phận, hay lúc ăn ở tiệm ăn nhỏ, anh đành bất lực dẫn Hứa Lâm đi trước, anh và Phi Phi đã được định trước những giây phút lỡ dở, từ đó ngày nhớ đêm mong, tương tư nhưng đều phí hoài công sức, không được đáp trả.
Nên buông tay sao? Anh thấy Mạnh Tuần khẽ ôm Phi Phi đang đau lòng, nhìn bóng hình đôi trai gái đang nương tựa vào nhau, cúi đầu, nụ cười sầu não hiện lên trên khóe môi anh. Từ trước đến giờ anh không giữ được cơ hội, lấy tư cách gì mà nói câu buông tay? Anh khẽ đứng yên một chỗ, giữ vẻ mặt lạnh lùng, một làn gió nhẹ lạnh buốt lướt qua mặt anh, nỗi đau buồn trước mắt từ từ ngấm lạnh, đến cuối cùng đóng chặt thành băng, đè nặng trong trái tim.
Căn phòng nhỏ chật hẹp, từ tường đến nơi làm việc, từ tủ trên giá đầu giường đến màn hình máy tính, toàn bộ đều có ảnh của Quân An, cả không gian, cả thế giới, toàn bộ đều là ảnh của Quân An. Đây là lần đầu tiên Mạnh Tuần “được gặp” Tống Quân An. Người con trai trong bức ảnh rất thanh tú, khuôn mặt hiền lành, bờ môi như đang khẽ nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng mà u hoài. Mạnh Tuần nhìn thấy bức ảnh đó, sững lại, cảm giác như từng gặp qua ở đâu đó. Anh định thần, một lúc sau nhớ ra người bạn trai Hạ Tiểu Quả của Kha Nhã Doanh, dường như anh ta rất giống Tống Quân An. Chả trách ngày bà Tống mất, Phi Phi nắm chặt Hạ Tiểu Quả gọi nhầm thành Quân An.
“Đúng rồi, trước kia đồng ý sẽ đan cho anh một chiếc khăn len, năm ngoái đã đan xong. Sau đó, em luôn ở nhà mẹ em, không kịp đưa cho anh.” Đồng Phi Phi cúi người rút từ ngăn kéo cuối cùng ra một chiếc khăn len màu xanh thẫm. Mạnh Tuần cúi đầu, nhìn thấy phía dưới có một chiếc màu thẫm hơn. Anh khẽ ngây người, nhớ ra, cái khăn này, Phi Phi vốn đan cho Tiểu Quả hộ Kha Nhã Doanh. Hôm bà Tống mất, khi Hạ Tiểu Quả vội vàng chạy đến bệnh viện, trên cổ hình như cũng choàng chiếc khăn giống cái này.
Đồng Phi Phi đóng ngăn kéo lại, đứng dậy tặng chiếc khăn cho Mạnh Tuần: “Bây giờ cũng đã lập xuân, cơ hội đeo nó cũng không nhiều. Xin lỗi, giờ em mới tặng anh được, anh nhận đi!”
Mạnh Tuần coi như không có chuyện gì, quàng khăn lên cổ: “Không sao, mấy hôm nay cũng rất lạnh, may quá.”
Đồng Phi Phi khẽ cười, đặt một số đồ đạc chuyển từ nhà bà Tống vào tủ quần áo. Mạnh Tuần nhìn quanh phòng, kiến nghị: “Ở đây cũng quá bé, hay là em chuyển nơi ở khác đi?”
“Không cần,” Đồng Phi Phi trả lời ngay. “Nhỏ một chút cũng tốt, dù sao cũng có Quân An ở cùng em, rộng quá cũng trống trải.”
Cô vừa nói xong, không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường, lúc này cô mới kịp định thần lại trước lời nói của mình. Cô quay người, bối rối nhìn Mạnh Tuần: “Em xin lỗi…”
Mạnh Tuần cúi đầu, tháo chiếc khăn len trên cổ ra, nhìn ánh mắt bất an của Đồng Phi Phi, dịu dàng cười: “Xin lỗi gì chứ, nha đầu ngốc?”
Phi Phi dừng tay, trong lòng có chút xáo trộn, đóng cửa tủ, không biết chính bộ dạng bối rối ấy khiến trái tim Mạnh Tuần trào dâng nỗi đau khổ, nhưng anh vẫn cười dịu dàng: “Em thu dọn xong chưa? Không phải em muốn đến mộ dì Tống sao? Bây giờ đi nhé?”
Đồng Phi Phi cảm động gật đầu: “Vâng, hôm nay là tuần thứ hai của mẹ, em muốn đến thăm một lát.”
Mạnh Tuần khẽ cười, xoa xoa đầu Đồng Phi Phi: “Anh biết rồi.”
Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi đến mộ, thấy bộ dạng trầm tĩnh của cô, anh nói: “Em ở đây nói chuy