
Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134744
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/744 lượt.
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trong một lô riêng ở Hoàng Cung Thời Đại. Hôm ấy cô phải đi xã giao với khách hàng cùng ông chủ thay cho cô thư ký bận việc đột xuất. Lô họ ngồi ngập trong ánh đèn màu mờ ảo, khói thuốc lượn lờ, lại có rượu ngon và gái đẹp vây quanh. Khung cảnh tựa cõi thần tiên ấy khiến mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cô thì không. Lúc bình thường, thi thoảng cô vẫn đi cùng bạn bè, đồng nghiệp đến những nơi như thế này tiêu khiển, nhưng hôm nay lại bị kéo đi làm người chiêu đãi khách, cô cảm thấy rất vô vị. Nhanh chóng viện một cái cớ, cô chuồn ra ngoài hành lang đổi gió.
Ánh sáng ngoài này cũng mờ mờ, những bóng đèn tường màu đỏ dọc theo hành lang hắt xuống khiến mặt sàn thủy tinh trông càng thêm lung linh huyền ảo. Một bóng người lướt qua cô, làm vương lại một làn gió thơm ngát. Cô không để ý, vẫn tiếp tục thẩn thơ. Đi được vài bước, người kia quay đầu lại. “Tử Mặc? Có phải Triệu Tử Mặc không?” Giọng nói yểu điệu mà vô cùng quen thuộc ấy khiến cô ngẩng đầu lên. Quả nhiên là cô bạn cùng trường ngày trước – Vu Phính Đình.
“Đồ quỷ sứ, lâu như vậy rồi mà chẳng thèm liên lạc gì với bạn bè cả! Ai cũng tưởng cậu bốc hơi rồi chứ!…” Vu Phính Đình trách yêu cô. “Không gặp thì thôi, hôm nay đã gặp nhau ở đây, đừng hòng tớ buông tha cho cậu nhé!” Mặt cô thoáng đỏ lên, cũng may là trùng màu với ánh đèn nên Phính Đình không thấy được. Với người khác, có lẽ bốn năm đại học là thời kỳ huy hoàng nhất của tuổi trẻ, chỉ biết mỗi học hành và hưởng thụ, còn với cô, chuỗi ngày ấy chỉ xoay quanh công việc, học hành, rồi lại công việc, lấy đâu ra thời gian để thân thiết với bạn bè cùng lớp. Vậy nên đến tận bây giờ, cô vẫn tiếc nuối mỗi khi hồi tưởng lại quãng đời đại học của mình, nhưng tiếc nuối mãi vẫn chỉ là nuối tiếc… Bởi nếu thời gian có quay trở lại, cô cũng chẳng thể làm gì khác hơn.
“Qua bên kia ngồi với tớ, cho tớ số phone của cậu luôn. Mấy năm nay lớp mình họp vài lần rồi, nhưng chẳng ai liên lạc được với cậu hết!” Phính Đình có vẻ hơi say, đôi gò má khẽ ửng hồng như phủ một lớp phấn, trông cực kỳ rạng rỡ. Năm đó mới nhập học, cô nàng đã gây xôn xao cả khoa Ngoại ngữ, bây giờ càng ngày càng biết cách làm đẹp hơn, e rằng đến cả minh tinh màn bạc cũng không dám đứng gần cô, sợ bị đem ra so sánh. Hồi ấy hai người chỉ quen biết sơ sơ, nếu không nhờ một chuyến du lịch của lớp, chắc bây giờ gặp nhau cũng chỉ cùng lắm là mỉm cười thăm hỏi, rồi lại đường ai nấy bước mà thôi.
Sang lô của Phính Đình, cô suýt té ngửa – không ngờ nó lại hoa lệ đến vậy, còn lộng lẫy hơn cả lô của sếp tổng cô gấp mấy lần… Có mấy người đàn ông đang ngồi quanh hai bên bàn, còn vài người khác đang hát hò với mấy cô em xinh đẹp. Họ không ăn vận chải chuốt, nhưng chỉ cần thoáng nhìn cái vẻ ung dung tự tại kia thôi cũng đủ để biết họ ở một thế giới khác, một thế giới mà cô không thể tiến vào, cũng chưa từng muốn bon chen.
Không khí trong xe rất yên lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng lốp xe sàn sạt cọ vào mặt đường. Hai người không nói gì, vì họ vốn dĩ chẳng hề quen. Cô cúi đầu mở túi xách, lấy ra một chiếc phong bì đưa cho anh. Anh chỉ nhìn lướt qua: “Gì vậy?” Thực ra thì anh rất rõ. Cô đỏ mặt, biết là mình quá chi li, nhưng điều nên làm thì vẫn phải làm: “Tiền này trả lại cho anh” Không nói gì, anh bẻ tay lái, đổi hướng đi. Xe dừng trước một nhà hàng, họ mới đặt chân vào cửa, một người có vẻ là quản lý đã tất tả ra đón: “Giang thiếu, cũng khá lâu rồi anh mới ghé lại đây đấy nhỉ, vẫn ngồi chỗ cũ chứ?”
Từ bức tường kính tầng thứ năm mươi mấy này nhìn ra ngoài rõ hơn so với phòng làm việc ở tầng thứ mười mấy của cô rất nhiều. Phía dưới, phố xá mới lên đèn, cả thành phố ngập trong một thứ ánh sáng lấp lánh trông chẳng khác gì một tòa thành không ngủ. Trên bàn, bộ chén dĩa trắng tinh có in hình một con bướm rất sinh động, lại được tô thêm vẻ quý phái với đường viền màu kim. Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong cô, tay cô vô thức vuốt ve hình cánh bướm. Nhưng cô biết nó không giống. Ngày đó ở thị trấn nhỏ như vậy mà sắm sửa được đồ cũng đã là tiện nghi lắm rồi, vả lại mười mấy năm trước chén bát xù xì thô ráp hơn bây giờ nhiều… Nhưng trong trí nhớ cô, nó vẫn là thứ đẹp nhất, quý nhất. Bởi thời gian như nước chảy mây trôi, đã qua đi thì chẳng thể nào lấy lại được…
Từ đó trở đi, dù Phính Đình vẫn liên tục gọi điện tới rủ, nhưng cô đều một mực từ chối. Tuy còn trẻ, nhưng cô cũng hiểu được thế nào là môn đăng hộ đối. Đó là lời dạy của cha ông từ mấy ngàn năm trước truyền lại, nếu không phải chân lý thì sao nó còn tồn tại được cho đến ngày hôm nay? Chung quy là cô không thể đi cùng đường với họ.
Mọi chuyện rồi dần dần cũng lắng xuống. Cô phụ trách việc xuất nhập khẩu, ngày nào cũng bận tới mức hoa mắt váng đầu. Tối hôm đó tâm trạng cô không vui, mới bắt tay vào làm việc, Phính Đình lại gọi tới: “Tử Mặc… Cậu phải tới cứu tớ… Tớ uống say rồi…” cô nàng líu lưỡi nói ra địa chỉ. Tử Mặc biết chỗ đó, cô cũng đã tới mấy lần rồi.
Mới đẩy cửa vào, đã thấy một bàn đầy người, tiệc cũng sắp tàn. Vừa thấy