Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 134762

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/762 lượt.

i nữa.
Anh cười: "Chúng ta lên lầu xem một chút, tiện thể cho con biết đây là nơi ba mẹ nó lần đầu tiên xoxo..." Chưa nói xong, đã bị cô bịt miệng, sắc mặt đỏ ửng: "Giang Tu Nhân, anh không muốn sống nữa có phải không?" Tử Mặc là như thế, cứ nhắc đến những chuyện này là mặt đỏ tới tận mang tai.
Anh dắt tay cô lên lầu. Chủ nhà mới không thay cửa, vẫn là cánh cửa màu nâu âm trầm mang đến cảm giác quen thuộc sâu sắc. Không vào được bên trong nên hai người đứng ngoài hành lang lẳng lặng ngắm. Cô tựa vào ngực anh, nhìn một lát rồi thỏa mãn nói: "Chúng mình về thôi." Anh cười: "Về? Sao phải về, đây là phòng của chúng ta, em không muốn vào xem một chút à?"
Cô quay đầu, chỉ thấy trong mắt anh là yêu thương vô hạn, chợt hiểu thì ra người mua phòng chính là anh. Anh lấy chìa khóa từ túi áo ra đưa cho cô một cái, tay kia giơ giơ một cái khác, cười khoái trá: "Nhìn nhé, lần sau em không nhốt anh ở ngoài được nữa đâu." Nhìn anh, cô thấy mắt hơi ươn ướt. Đúng là một kẻ ngốc mà, bản thân làm bất động sản, nhà cửa có thừa, vậy mà lại còn mua phòng từ tay người khác, hơn nữa lại còn là phòng cũ, vị trí không đẹp, cho dù là mua để đầu tư cũng chẳng đáng. Ngốc như vậy, thật chẳng biết tiền của anh làm sao mà kiếm được.
Bên trong không thay đổi chút nào, đồ đạc của cô vẫn ở nguyên vị trí cũ, giống như đang đợi chủ nhân quay lại bất kỳ lúc nào. Trong phòng rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Xem ra anh không chỉ mua phòng mà còn thuê người đến quét dọn thường xuyên.
Cô xoay người, yên lặng ôm lấy anh. Bụng cô hơi nhô lên, như vậy có cảm giác người một nhà đang ôm nhau. Lặng im mà hơn vạn lời nói. Một lúc lâu sau, anh kéo tay cô lên, dúi vào đó mấy cái chìa dự bị: "Nơi này vĩnh viễn sẽ là căn cứ cho em khi tức giận." Thật ra thì, có những lúc hồi tưởng lại cảnh hai người bất hòa, đứng ngoài cửa vắt óc nghĩ cách dỗ dành cô cũng là một hạnh phúc.
Trên đường đời, trong cuộc sống thường nhật, ai có thể bảo đảm sẽ vĩnh viễn hòa hảo, như keo như sơn? Anh sẵn lòng đứng ngoài cửa dỗ dành những lúc cô tức giận. Tuy những chiêu dỗ dành của anh không được cao minh cho lắm, nhưng anh nghĩ trừ phi là heo, không thì luyện thêm vài năm nhất định sẽ có tiến bộ.
p/s: Công chứng trước hôn nhân: trước khi kết hôn có thể đi chứng nhận tài sản riêng của hai người, phần nào được công nhận là tài sản riêng thì sau khi ly hôn sẽ vẫn thuộc sở hữu riêng của người đó.
PHỤ THÂN ĐẠI NHÂN
Bà Giang "A" lên một tiếng, giọng đầy vui sướng: "Mấy tháng nữa hả con?" Ông Giang ngồi trên xô pha như đang chăm chú đọc báo, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên thẳng tắp. Thằng nhóc này mỗi lần gọi điện về, chẳng có khi nào tìm ông cả. Thỉnh thoảng ông bắt máy, nó chỉ gọi "ba" một tiếng qua loa, sau đó hỏi ngay "Mẹ con đâu?" Từ nhỏ nó đã thân với mẹ, hễ gặp ông là lại cãi, cứ y như nó không phải ruột thịt của ông vậy, nghĩ mà tức. Khi nghe được lời nói đó của vợ, ông lập cập ngỏng đầu lên khỏi tờ báo, dỏng tai nghe. Một lát sau, bà Giang cười tít mắt cúp điện thoại, ngẩng đầu lên chỉ thấy ông chồng vội vội vàng vàng cúi đầu làm bộ đang đọc báo, bà nghĩ thầm: "Để tôi xem ông nhịn được tới lúc nào mới chịu mở miệng."
Ông xem báo mấy lần, làm bộ hắng giọng mấy tiếng, nhưng vẫn thấy bà vợ chẳng có phản ứng nào. Trong lòng ngứa ngáy, bán tín bán nghi, rõ ràng mới vừa nãy còn nói điện thoại với thằng nhóc kia, nào là mấy tháng rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, gì gì đó. Nhất định là sắp sinh rồi, nói cách khác là ông sắp được bế cháu. Ông lại làm bộ ho vài cái.
Bà Giang uống vài ngụm trà, cuối cùng không kềm được nữa, bật cười: "Cái ông già này, thôi đừng giả bộ nữa, có phải muốn biết con gọi điện về nói gì không?" Ông ngẩng đầu lên, gỡ mắt kính xuống, làm ra vẻ thờ ơ: "Nói cái gì?" Bà đáp: "Con nó nói Tử Mặc có thai, được hơn một tháng rồi, nói là hết năm nay có thể bế cháu." Ông "Ừ" một tiếng, lại đeo mắt kính vào đọc báo. Động tác, vẻ mặt chẳng có gì khác hồi nãy, nhưng miệng khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian. Bà Giang cẩn thận lắng nghe, rõ ràng là "nước Hồng Hồ, sóng sau xô sóng trước..." Bà khẽ mỉm cười, đã lâu không thấy ông vui như vậy, thế mà còn giả bộ. Vợ chồng bầu bạn đã mấy chục năm, lúc nào ông vui là lại thích ngâm mấy câu này, bà biết.
Trên bàn ăn, ông vừa ngồi xuống lại đứng lên. Bà nói: "Sao vậy? Ăn cơm đi." Thấy ông lấy từ tủ ra một chai Mao Đài, bà vội ngăn lại: "Bác sĩ Vương nói ông huyết áp cao, không thể uống rượu." Ông đẩy tay bà ra: "Chỉ một chén nhỏ thôi." Lúc này bà mới đồng ý: "Đã nói một chén nhỏ là một chén nhỏ thôi đấy, không được uống thêm!"
Ông hớp một ngụm nhỏ, "khà" một tiếng, quay đầu nhìn bà: "Mai kêu thằng nhóc sang ăn cơm đi." Bà đáp lại một tiếng. Ông vừa hớp thêm ngụm nữa, như lại nhớ ra cái gì đó: "Bao giờ kêu họ hàng thân thích làm hai bàn? Đúng là trật tự đảo điên rồi, thằng nhóc này chuyên môn làm mấy chuyện bừa bãi, chẳng ra quy củ gì." Bà Giang cũng không phản bác, chỉ "Ừm" một tiếng, trong đầu nghĩ: "Còn không phải tại ông không chịu tỏ thái độ, chỉ biết trách người khác!"
Từ phòng ăn nhìn ra xa xa, t


Old school Swatch Watches