
Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng
Tác giả: Nguyên Ngộ Không
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341282
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1282 lượt.
ịu trách nhiệm.
Ông ta gọi điện cho Thuấn Nhân, giục cô nhanh chóng làm thủ tục ly hôn.
Thái độ của Thuấn Nhân rất lạnh nhạt, cô nói: “Đợi Tử Chấn xuất viện hãy làm, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, con sẽ khiến bố một xu cũng không kiếm được.”
Thời Hân nói: “Một ngày hai mươi tư tiếng, cô có thể ở bên nó không rời nửa bước không? Cô không có ở đó, bên cạnh nó sẽ chẳng có một người nào đáng tin cậy. Đừng có trách tôi không báo trước cho cô, tôi nói cho cô biết, khi ra khỏi cửa, hãy để ý xung quanh, chắc chắn sẽ nhìn thấy chồng trước của cô.”
Tử Chấn vứt tờ đơn xuống nền nhà, dùng thìa múc cháo lên ăn, vừa ăn vừa nói: “Anh không đồng ý đâu, em nói gì đi nữa cũng không có tác dụng.”
“Tử Chấn, ký đi”, Thuấn Nhân nói. “Nếu anh không ký, em sẽ phá cái thai trong bụng.”
Tử Chấn im lặng một lúc, rồi lại múc cháo lên ăn, vừa ăn vừa nói: “Em sẽ không làm như thế đâu.”
“Em làm thật đấy.”
“Ai xúi giục em làm chuyện này?” Tử Chấn bỗng nổi giận nói. “Có chuyện gì mà không thể nói ra để bàn bạc được!”
“Tử Chấn, chia tay không cần lý do gì phức tạp. Tuy anh đã hối hận, nhưng sự thật phũ phàng thì không thể xoá bỏ được.”
“Không, anh không ly hôn đâu.” Tử Chấn đặt cái bát vào tay Thuấn Nhân. “Người nào nghĩ ra trò này hẳn là người chưa từng yêu ai, và cũng chưa từng được ai yêu.”
Anh nhặt tờ giấy ly hôn dưới đất lên xem. “Chắc không phải do em nghĩ ra nhỉ? Xem chừng, không phải vì tài sản, chỉ muốn chúng mình chia tay. Mục tiêu là ai? Không phải anh thì là em. Thuấn Nhân, tốt nhất là em nên nói thật đi.”
Thuấn Nhân vẫn một mực kiên quyết, cô rút trong túi chiếc bút bi ra đưa cho Tử Chấn: “Anh đừng đoán già đoán non nữa, ký đi.”
“Sao lại bắt anh ký gấp thế? Xem ra việc anh ký tên còn quan trọng hơn việc chúng ta chia tay. Em muốn lấy tờ giấy này để đổi lại cái gì? Em cho rằng làm như thế là để bảo vệ anh, nhưng thực ra em đang làm tổn thương anh đấy”, Tử Chấn nói. “Phải rồi, anh nghĩ nhất định là em đang muốn bảo vệ anh, em không phải loại người vì muốn bảo vệ lợi ích của mình mà hy sinh người khác. Anh nói vậy là đủ hiểu rồi, nếu em cứ kiên quyết, chứng tỏ em không hiểu anh, cũng không tin anh. Có lẽ như em đã từng nói, tình cảm của em đối với anh có chút thay đổi, nhưng dù cho thay đổi thế nào thì hôm nay anh cũng không ký tên đâu. Em về tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi nghĩ kỹ lại xem, nghĩ lại những chuyện khắc cốt ghi tâm mà em đã từng trải qua trong đời, lúc đó em vẫn nhất định muốn ly hôn, anh sẽ ký. Chỉ có điều, Thuấn Nhân, điều đó sẽ tạo ra vết nứt giữa chúng ta, em sẽ phải trả giá vì điều đó.”
Thuấn Nhân vội vàng thu dọn đồ, đứng lên đi, trong lúc vội, vấp phải chân ghế, đau đến nỗi cô phải cúi xuống xoa chân.
Tử Chấn nói sau lưng cô: “Em phải có trách nhiệm với các con, kể cả đứa bé trong bụng. Còn nữa, ly hôn xong, anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi em đồng ý lấy anh thì thôi.”
Thuấn Nhân cuống cuồng đi ra khỏi phòng bệnh.
Tử Chấn nhìn theo bóng dáng Thuấn Nhân, trong lòng đau nhói, rõ ràng đang sốt cao, mà người cứ lạnh toát. Anh rướn người kéo chăn lên, nhưng cơn ho lại ập đến, môi hơi dính dính. Tử Chấn lấy tay quệt một cái, đập vào mắt là màu đỏ tươi của máu.
Thời Hân đợi ở ngoài phòng bệnh, Thuấn Nhân ra ngoài nói rõ với ông ta lần này không thành công.
Ông ta đi vào, Tử Chấn ho liên tục. Thời Hân rút mấy tờ giấy ăn ra đưa cho Tử Chấn. Tử Chấn không cầm, mà nói: “Linh mục Claude cuối cùng đã xuất hiện. Ông có thể cho tôi biết người tôi nên lấy làm vợ là ai không? Là ai mà khiến ông phải phiền não, khổ sở đến thế.”
“Cô ta chính là đứa em gái dễ thương của con – An An. Chẳng phải là con rất yêu quý nó sao? Nó cũng không phải là đứa con gái hư, hơn nữa nó rất yêu con.” Giọng nói của Thời Hân lúc này rất hiền từ. “Nhược Chấn đang ở chỗ bố, nếu như con nghe lời, con có thể gặp lại nó.”
“Ông dám động đến nó xem!”
“Ha ha, con quá quan tâm đến nó, tự con đã trói mình lại, con thua rồi. Có một cách thắng tuyệt đối, con giết bố đi. Nhưng con làm được không? Rốt cuộc con không phải là bố, con cũng không trở thành người như bố được, cho nên con sẽ mãi mãi bị bố sai khiến. Thuấn Nhân đã trả lại toàn bộ tiền cho nhà họ Thời, điều này khiến việc bố xử lý cô ta sẽ trở nên cực kỳ đơn giản. Bố biết là con yêu Nhan Thuấn Nhân, nhưng con có thấy có một người đàn ông nào sự nghiệp thành công mà lại có cuộc sống tốt đẹp với người mình yêu đến hết cuộc đời này không? Người đàn ông thông minh sẽ không lấy người phụ nữ mang lại cho họ nhiều lợi ích nhất. Nếu bố sớm biết con yêu vợ con đến như vậy, bố sẽ không bao giờ để đến ngày vợ con mang thai với con. Nói một cách thô thiển là, phụ nữ đáng ghét chứ không đáng yêu. Lấy An An đi, nó có quyền thừa kế tài sản, như thế, tài sản gia đình ta mới được an toàn. Con không cho là xét về mặt vật chất, An An xứng với con hơn Thuấn Nhân sao?”
Thời Hân nghiêm túc nói: “Ly hôn với Thuấn Nhân, con không còn sự lựa chọn nào khác. Còn nữa, con phải sống cho thật tốt, nếu con dám tự sát để trả thù bố thì bố sẽ giết Thuấn Nhân để trả thù con.”