Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 134371

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/371 lượt.

g?”.
Đinh Thần cầm lấy, nhận ra tất cả đều là sách của cô viết: “Anh mua nhiều thế để làm gì?”.
Bùi Tử Mặc buồn bã nhìn cô: “Những ngày tháng không được gặp em, anh đành kiếm bóng dáng em qua những trang sách”.
Đinh Thần nghẹn lời, cô hối hận vì mình đưa ra câu hỏi sai lầm.
Bùi Tử Mặc ngừng trong giây lát, rồi nói: “Đặt sách bên gối thì hằng đêm anh có thể dỗ mình vào giấc ngủ”.
“Anh nói xong chưa?” Đinh Thần giận dữ trợn mắt nhìn, cô chẳng rõ mình đang nổi cáu với anh hay chính mình.
“Những lời anh nói đều là sự thật.” Bùi Tử Mặc cười gượng.
Sắc mặt Đinh Thần lộ vẻ xúc động. Cô lật từng trang sách trong tay mình, góc sách lờ mờ xuất hiện những nếp gấp, dường như chúng đã được lật đi lật lại rất nhiều lần. Nhừng lời Bùi Tử Mặc nói không phải là những lời giả dối. Cô thầm cất tiếng thở dài, sao phải khổ sở thế này chứ. Đến nay, cô vẫn chẳng rõ tình cảm mình dành cho Bùi Tử Mặc là thế nào, hệt như câu nói của người xưa: Bỏ thì vương, thương thì tội. Nếu không phải như thế thì khi vừa nghe tin anh bị bệnh cô đã chẳng vội vã đến đây. Thế nhưng giữa anh và cô đã xảy ra rất nhiều chuyện, thương tâm cũng có mà oán trách cũng có, bảo cô nói câu tha thứ cho anh, quả thực rất khó.
Bùi Tử Mặc bối rối hoang mang, anh yêu Đinh Thần, là chuyện hiển nhiên không có gì nghi ngờ nhưng tình yêu Thẩm Dịch Trần dành cho Đinh Thần tuyệt đối không ít hơn anh. Anh dựa vào việc Đinh Thần là người hoài niệm người xưa chuyện cũ, lần này anh khẩn khoản van nài mẹ gọi cô đến đây, lần sau có lẽ sẽ không may mắn thế này, hôm nay là cơ hội duy nhất của anh.
Đinh Thần nhàm chán lật vài trang sách, Bùi Tử Mặc tùy tiện chuyển kênh ti vi, hai người mỗi người ôm nỗi suy tư khác nhau, bầu không khí chẳng hề vui vẻ chút nào.






Thời gian trôi đi thật nhanh, Đinh Thần thi thoảng nhìn đồng hồ nhưng tiếng mưa rơi bên ngoài không hề có dấu hiệu ngơi ngớt.
“Xem ra tối nay em không về được rồi.”Bùi Tử Mặc cong môi nói. Đến cả trời cũng trợ giúp cho anh, cảm tạ ông trời đã ưu đãi.
Đinh Thần lườm anh. Hai người từng là vợ chồng nhưng chính vì đã từng có mối quan hệ này mà khiến hai người cô nam quả nữ như hiện tại ở bên nhau sẽ càng thêm chật vật.
Bùi Tử Mặc chớp mắt vô tội, lạy trời thương xót, anh hoàn toàn không hề có ý niệm này trong đầu.
Mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, Đinh Thần chẳng có lý do gì để coi rẻ mạng sống của mình, cô bất đắc dĩ nói: “Em ngủ ở sofa ngoài phòng khách, anh tìm giúp em ga trải.”
“Ờ.” Đinh Thần gật đầu.
Bùi Tử Mặc lại đưa sang cho cô chiếc áo ngủ: “Lúc em đi quên mang theo cái này”.
“Ờ.”
“Toilet và vòi hoa sen em đều biết cách sử dụng, anh không hướng dẫn em nữa!” Bùi Tử Mặc nhướng mày.
Đinh Thần mím môi mỉm cười.
“Còn nữa, đèn phòng tắm…”
Đinh Thần ngắt lời: “Anh trở nên dông dài từ bao giờ vậy?”.
Bùi Tử Mặc vờ ra vẻ không vui: “Em để anh nói hết đã!”.
Đinh Thần chẳng còn cách nào khác đành nói: “Vậy anh nói đi!”.
“Anh muốn nói là…” Bùi Tử Mặc cố tình nhấn mạnh, ngừng trong giây lát anh nói: “Nút công tắc đèn phòng tắm vẫn đặt ở vị trí cũ”.
Đinh Thần: “…”.
Bùi Tử Mặc nằm trên giường xem ảnh, thấy Đinh Thần bước ra, anh vội vàng luống cuống nhét bức ảnh vào trong hộc tủ.
Đinh Thần thản nhiên nói: “Đừng giấu nữa, em xem rồi!”.
Bùi Tử Mặc ngẩng đầu, vẻ hoài nghi ngập tràn trong đôi mắt anh.
“Lần trước đến đây lấy hợp đồngb ảo hiểm em đã vô tình nhìn thấy!” Đinh Thần nói một mạch.
“Em có cảm tưởng thế nào?” Bùi Tử Mặc hiếm khi lãng mạn thi sĩ.
Đinh Thần mặt mày sa sầm: “Chẳng cảm tưởng gì cả, cảm thấy anh vô vị”.
Bùi Tử Mặc tủm tỉm cười phớt lờ, nếu như đến phút cuối củng anh chính là kẻ ôm trọn mỹ nhân trở về vậy thì anh chắc chắn sẽ là kẻ da mặt dày hơn cả Thẩm Dịch Trần.
“Thần Thần, hay là em ngủ trên giường đi, anh ngủ dưới đất, để phụ nữ ngủ dưới đất, anh thấy không quen.” Nét mặt Bùi Tử Mặc hết sức nghiêm túc.
Đinh Thần phản ứng cực nhanh: “Em cũng không quen để người bệnh ngủ dưới đất!”.
Bùi Tử Mặc toan nói gì đó thì Đinh Thần đã lạnh lùng lên tiếng: “Anh mà còn dông dài nữa thì em ra ngoài phòng khách ngủ đấy!”.
Khẩu khí cứng cỏi chẳng chút nhân nhượng của cô khiến Bùi Tử Mặc lập tức im bặt.
Mãi một lúc sau, Bùi Tử Mặc cất tiếng hỏi: “Thần Thần, em ngủ rồi à?”.
Đinh Thần cố tình phớt lờ anh, cô vờ tỏ vẻ mình đã ngủ say.
Bùi Tử Mặc không nói thêm lời nào.
Hồi sau, Đinh Thần nghe thấy có tiếng động vải vóc cọ xát vào nhau phát ra âm thanh sột soạt, tiếp đó là luồng gió thổi lướt qua mặt cô. Cô mở mắt nhìn, trong màn đêm, đôi mắt Bùi Tử Mặc sáng long lanh.
“Anh làm gì vậy?” Đinh Thần kinh ngạc hỏi.
“Không phải em ngủ rồi hay sao?” Bùi Tử Mặc thản nhiên hỏi.
Đinh Thần: “…”.
Bùi Tử Mặc cười vang: “Anh chẳng qua muốn đi nhà vệ sinh mà thôi, em nghĩ ngợi quá nhiều rồi!”.
“Vậy à?” Lời tuy nói vậy nhưng Đinh Thần vẫn nhích người sang một bên nhường chỗ cho anh.
“Cảm ơn em!” Bùi Tử Mặc không khỏi mỉm cười.
Đinh Thần căm phẫ


pacman, rainbows, and roller s