XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341348

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1348 lượt.

ranh cậu ta vẽ vượt xa trình độ của một cậu thiếu niên mười ba tuổi. Cậu ta ở vị trí gần với các danh họa vĩ đại như Rembrandt hay Rubens[14'> hơn là đám học sinh trung học cơ sở vẫn còn đang băn khoăn vì mụn trứng cá hay chỗ lông mu mới mọc (lúc ấy tôi đã nghĩ như vậy).
[14'> Peter Paul Rubens (1577-1640), họa sĩ lỗi lạc người Vlaanderen.
Đó là một bức tiểu họa được vẽ bằng mực đen. Vật mẫu là chiếc xe nôi vừa bị vứt trước đó mấy ngày. Cái mái che màu gỗ đã bị rách, ở chỗ ghế ngồi không hiểu sao lại đặt một chiếc cải bắp rất to.
Yuji vẽ lại hình ảnh đó một cách tỉ mỉ. Trên tờ giấy manila rẻ tiền được đặt trên khung tranh là một bức vẽ thật đến mức có thể nhầm là một tấm ảnh. Cậu vẽ toàn bộ, không hề bỏ sót, bất cứ hình ảnh gì thu được vào tầm mắt. Không giản lược, cũng chẳng thêm thắt. Không chứa đựng một thâm ý hay biện pháp ẩn dụ nào. Chỉ là cảnh tượng đầy chân thực không cần đến những diễn giải triết học.
Sau đó tôi có cơ hội được từ từ ngắm bức vẽ đó, nhìn kĩ thì đến cả những tiểu tiết của chiếc xe nôi như đinh tán hay rãnh vít cũng được vẽ cẩn thận. Rãnh vít thì mười cái như một đều được mô tả một cách tỉ mỉ. Thậm chí đến cả phần bản mạch cơ bản trong thiết bị điện tử nào đó được chất phía sau xe nôi cũng được vẽ vào.
Mặc dầu vậy, thế giới này rõ ràng là đang méo mó. Chiếc xe nôi thì bị cong, cây bắp cải thì bị vẽ to hơn so với thực tế. Chắc chắn là do mắt cậu ta, hoặc cặp kính Costello đó có vấn đề.
Nếu lúc nào cậu ta cũng nhìn thế giới theo kiểu này có lẽ sẽ tương đối tai hại. Tôi đã từng chỉ trích như vậy nhưng Yuji làm bộ không thèm nhận ra.
Đầu tiên cậu ta tiến sát gần vật mẫu, ngắm một lúc, sau đó cậu ta rút về chỗ ban đầu đoạn lia bút một mạch. Cây bút là loại bút thủy tinh từ thế hệ trước. Cậu ta đặt bút bên cạnh lọ mực, nhúng đầu bút rồi bắt đầu vẽ. Khuôn mặt cậu ta ghé sát tưởng chừng như dính vào tờ giấy manila. Tùy theo góc nhìn mà có thể tưởng lầm cậu ta đang gục đầu vào khung tranh ngủ gật.
“Cậu không ghé sát mắt vào như thế thì không nhìn được hả?”
Phải đến hai giây sau, Yuji mới ngẩng mặt lên nhìn tôi.
“Hả, cậu vừa bảo gì cơ?”
Tôi bảo thôi, không có gì, đoạn bỏ mặc cậu và đi vào trong.
Karin đang ở trong “phòng khách.” Trời đã nóng dần lên mà cô nàng vẫn vận chiếc áo quân đội đó.
“Chào,” cô nàng giơ tay.
Tôi đánh mắt về chỗ vừa đi qua, bảo Karin, “Yuji giỏi thật.”
“Vẽ tranh ấy hả?”
“Ừm. Cực kì giỏi.”
“Chắc chắn sẽ thành họa sĩ nổi tiếng. Không lẫn đi đâu được.”
“Phải đấy. Tớ không biết cậu ấy có tài như thế.”
Tôi ngồi xuống ghế, đối diện với cô nàng qua cái bàn. Đây là cái ghế đọc sách vẫn còn mới, vừa bị vứt khoảng mười ngày trước.
“Nhà Yuji có rất nhiều tranh cậu ấy vẽ từ trước tới giờ. Hôm nào đến đó nhé,” Karin rủ. “Đến nhà sẽ được gặp cả bố cậu ấy nữa.”
“Bố Yuji?”
Ừ, cô nàng gật đầu, “Ông ấy là một tiểu thuyết gia. Viết những tiểu thuyết không bán được.”
“Không bán được?”
“Không bán được. Trên đời này chắc chỉ có khoảng năm người hiểu được những gì ông ấy viết thôi. Làm sao mà bán được phải không?”
“Thế thì vất vả nhỉ?”
“Vất vả gì cơ?”
“Cuộc sống, tiền bạc chẳng hạn.”
“Chắc vậy. Thế nhưng, họ vẫn xoay xở được. Nhà lại chỉ có mỗi hai người.” Cô nàng nhoẻn miệng cười vu vơ. Bộ nẹp răng mạ chì sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Mẹ cậu ấy thì sao?”
“Bỏ nhà đi rồi. Từ hồi cậu ấy học lớp năm. Hình như vậy.”
“Bỏ luôn Yuji?”
“Phải. Bà ấy không chịu được nghèo đói. Kéo theo Yuji chẳng phải cái nghèo vẫn đeo đuổi sao?”
“Biết thế nhưng mà…”
“Nếu không vướng bận, bà ấy có thể kiếm được người đàn ông giáu có. Dù phải đi làm thì cũng vẫn nhẹ gánh.”
“Không biết Yuji nghĩ thế nào nhỉ?”
“Nghe bảo lúc dứt áo ra đi bà đã hứa, rằng bao giờ nhiều tiền sẽ về đón cậu. Yuji tin đấy.”
“Thế thì chắc một lúc nào đó…”
“Chẳng biết nữa,” Karin đảo mắt. “Tin hay không là quyền của mỗi người thôi.”
Sau đó cô nàng lôi trong túi áo khoác ra một cuốn sách rồi bắt đầu đọc.
“Cậu đọc gì thế?”
“Cái này á?” Karin hỏi, giơ cuốn sách lên.
“Phải.”
“Đậu phộng.”
“Đậu phộng á?”
Cô nàng vươn hẳn cằm ra, gật đầu, “Truyện tranh đấy. Snoopy và Charlie Brown.”
“A a, Snoopy thì tớ biết.”
“Lúc nào tớ cho cậu mượn.
“Cảm ơn cậu.”
Một lát sau Yuji đi vào.
“Cậu vẽ xong rồi hả?”
Nghe tôi hỏi, Yuji nói, “Vẫn chưa. Tớ bị đau đầu nên nghỉ giải lao một lát.”
Ghé sát mặt mà vẽ như vậy thì ai mà chẳng bị đau đầu cơ chứ.
Ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách. Karin nói, “Lúc nào cậu ấy cũng thế, luôn tập trung quá mức.” Và gọi Yuji, “Lại đây.” Yuji mặt mày xanh lét, ngồi xuống bên cạnh theo lời Karin. Cậu ta bỏ gặp kính to đùng, nắm hai tay dụi dụi mắt. Không có kính, khuôn mặt Yuji trông trẻ con hơn hẳn. Đến mức vết chai do mút tay trên ngón tay cái cũng không trở nên kì quặc.
Karin xoa bóp vai và cổ Yuji với đôi tay thành thạo.
“Cứng như đá ấy. Làm ngón tay tớ cũng đau theo.”
Yuji vẫn nhắm nghiền mắt, gật gù.
“Lâu lắm họ mới vứt nhiều rác thế này, vậy nên tớ lỡ tập trung quá mức.”
Sự