
Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341272
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1272 lượt.
hông biết.”
“Này nhé…”
“Thế tức là…”
Tôi mới ướm lời, Natsume đã giải thích ngay, “Đó là viết tắt của Grown-up mature person.”
“Đó là một phong cách sống. Của những ngưởi trưởng thành.”
Quả nhiên cô ấy cũng biết. Tôi có cảm giác mình là một học sinh kém do nhầm lẫn mà lạc vào buổi học của những thành viên có thành tích học tập xuất sắc.
“Nó nổi lên như một nhân sinh quan đối lập với Yuppie[13'>. Chắc chắn chủ nhân cửa hàng này là người thuộc lứa tuổi đó.”
[13'> Viết tắt của “Young Urban Professional,” là cụm từ được dùng ở Mĩ những năm 80 của thế kỉ trước, ám chỉ những thanh niên ở độ tuổi hai mươi đến ba mươi thuộc tầng lớp thượng lưu, trung lưu.
“Chắc ở đây chuyên bán những sản phẩm đơn giản hợp với những người trưởng thành điềm đạm.”
“Em nghĩ thế.”
Ở cửa hàng đó, chúng tôi mua một chiếc gường gấp kiểu dáng đơn giản, chăn và drap trải giường bằng cotton, sau đó mượn xe đẩy và chất hàng lên, Natsume đẩy còn tôi thì đỡ rồi chở về nhà. Ở phía sau, Suzune vừa đi bộ vừa ngân nga hát bằng giọng mũi. Đó hẳn vẫn là bài Funiculi Funicula.
Trở về cửa hàng, chúng tôi chuyển chiếc giường vào bên trong quầy tính tiền. Ban ngày thì gấp lại và dựng đứng sát tường. Natsume ra ngoài lần nữa để trả chiếc xe đẩy.
“Cảm ơn.” Suzune vừa đặt tay lên giường vừa nói.
“Cảm ơn?”
“Ừm. Vì nhiều thứ. Tôi biết ơn anh.”
“Không có chi.”
“Bánh ngọt cũng ngon lắm.”
“Chỉ vì thế mà cô bỏ nghề người mẫu đấy nhỉ?”
“Đúng thế. Rồi tôi sẽ trở thành khách hàng quen của quán đó.”
“Tốt quá. Thế thì Linus sẽ vui lắm đấy.”
“Chuyện tôi giống chị gái của cậu ấy hả?”
“Ra là thế.” Tôi thả lỏng một chút rồi bảo. “Cô hiểu rồi cơ đấy.”
“Mới được một lúc thôi. Nghĩ là hiểu ra. Cái ở trong phòng vệ sinh là cái gương chứ gì.”
“Phải. Nhìn vào đó cô sẽ trông thấy mặt Lucy ngay. Chà, mặc dù không phải là hoàn toàn giống.”
“Hay tôi thử quyến rũ cậu ta?”
“Sở thích xấu xa. Nói thế nào nhỉ, chơi không đẹp.”
“Đùa thôi. Trông thế này thôi chứ tôi khá bảo thủ trong tình yêu đấy. Tôi thích tình yêu chính thống, đơn giản.”
Tôi gật mạnh đầu, hơi cảm động. “Mừng quá. Tôi cũng đồng ý kiến.”
Cô khẽ lắc đầu, khẽ nhếch khóe môi. “Thì tôi cũng nghĩ vậy. Mấy chuyện tình mới lạ, phức tạp không hợp với anh đâu. Nói đúng hơn, anh có vẻ không thể làm nổi.”
“À, thế hả.”
Buổi tối, các khách quen của cửa hàng nhẹ nhàng ghé qua như những sinh vật dạt bờ vùng biển, rồi sau khi họ đi, tôi ngồi vào chiếc ghế đẩu bên quầy tính tiền, mắt nhìn màn hình tinh thể lỏng của chiếc máy tính xách tay. Tôi không hiểu về lập trình lắm, nhưng có vẻ hệ thống vẫn đang được tiến hành tốt đẹp.
Suzune đúng là một cô gái tài giỏi. Xinh đẹp, đầu óc sắc bén, hơn nữa còn mạnh mẽ. Đã vậy còn yêu thích sinh vật trong nước, kì vọng vào một tình yêu chính thống, giản đơn.
Nếu ở tuổi mười lăm, có lẽ tôi đã yêu ngay lập tức. Nhưng ở tuổi hai mươi chín tôi không làm được điều đó. Tôi đã bắt đầu chuẩn bị để yêu một cô gái kém tôi ba tuổi, nhỏ nhắn, dịu dàng, đáng yêu. Nói theo ngôn ngữ bơi lội thì tôi đang ở giai đoạn kéo gót chân, hắt nước lên ngực và đeo kính. Chỉ còn nhảy ùm nữa là xong.
Chúng tôi quen nhau đến giờ đã được một tháng. Tôi không muốn bị xáo trộn bởi một cô gái mới chỉ gặp được ba ngày.
Phải… Tôi không hợp với một tình yêu mới lạ, phức tạp. Nói đúng hơn, là không thể làm nổi.
Đột nhiên tôi đảo mắt sang bên cạnh máy tính, chiếc dây chuyền lúc nào cô ấy cũng đeo trên cổ đang được đặt ở đó. Giờ cô đang đi bơi ở câu lạc bộ thể thao. Có lẽ đây là thứ quan trọng nên phải để lại cho khỏi đánh mất.
Tôi quan sát khối đa giác một lần nữa. Nó to cỡ cái nắp chai nhựa. Cũng có thể gọi là hình thang nhưng mặt cắt nhìn nghiêng lại là hình ngũ giác hơi méo mó. Chất liệu thì không rõ lắm nhưng trông nó trong suốt như thủy tinh.
Gì thế nhỉ? Không hiểu sao có điều gì đó lờ mờ hiện lên trong tôi. Một cảm giác gần với sự xao động hơn là một kí ức. Chẳng mấy chốc tôi mất hứng thú, đặt chiếc dây chuyền trở lại quầy.
Bỗng dưng màu vàng của rau hạnh hiện lên trong đầu tôi, nhưng không thể suy nghĩ sâu xa hơn, tôi bèn bỏ quầy tính tiền đi ra chỗ khác.
Lúc nào cũng vậy, hễ tan học là tôi lại men theo con đường dọc bờ kênh hướng đến bãi rác. Giữa đường tôi ghé vào Đầm Quả Bầu hớt rong đuôi chó. Một tuần trước tôi đã nài nỉ bố và được mua cho một bể thủy tinh rộng 60 xentimet. Tôi bắt cá sóc thả vào đó nhưng để có thể tạo cho chúng một môi trường sống tốt thì cần thiết phải có thủy sinh. Tôi nhét chúng vào bao ni lông đã chuẩn bị sẵn, cột chặt và cất vào cặp sách.
Tôi lại quay trở ra con đường nhỏ trong rừng. Sau khi chắc chắn không có bóng dáng đội bóng chày, tôi tiến sâu vào rừng.
Đã sang mùa mưa nhưng bầu trời vẫn sáng rõ, bóng nắng chiếu qua kẽ lá được tạo khung bởi những đường viền rõ nét.
Con Trash ra đón tôi trước bãi rác. “Huýt?”
Trên lưng nó mọc lên một thứ gì đó trông như mầm cây.
Sự chênh lệch ghê gớm giữa dự đoán và thực tế. T