Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Không Là Tình Yêu

Nếu Không Là Tình Yêu

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 134307

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/307 lượt.

óa váy. Tôi chán nản, định dùng hết sức, một thân hình cao lớn đột ngột đứng chắn trước mặt tôi. Anh xoay người tôi, giúp tôi kéo cái khóa, đầu ngón tay lạnh giá vô ý chạm vào làn da tôi, để lại cảm giác nóng bỏng lạ thường.
Động tác dịu dàng quen thuộc, khiến trái tim tôi lại bắt đầu dậy sóng.
Tôi quay lại, ôm chặt thắt lưng Cảnh Mạc Vũ: “Em biết anh có tình cảm với em, chỉ là anh không muốn thừa nhận mà thôi…”
Tôi nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của anh. “Muộn rồi, chắc em cũng rất mệt, ngủ sớm đi. Tôi còn một bản dự án cần xem xét.”
“Tại sao?” Biết anh đang né tránh, tôi không cam lòng, tiếp tục truy vấn: “Chúng ta đã kết hôn rồi, tại sao anh vẫn không thể chấp nhận em?”
“Xin lỗi, em là em gái của tôi. Tôi không có cách nào chung chăn chung gối với em gái của mình.”
Anh nhấn mạnh từ “em gái”, gần như rít ra khỏi kẽ răng.
“Anh!” Tôi quá nôn nóng nên bật ra một câu thiếu suy nghĩ: “Anh nói thì có vẻ tử tế lắm, lúc làm sao không thấy anh cao thượng như vậy?”
Cảnh Mạc Vũ hít một hơi sâu, sắc mặt anh liền thay đổi, anh nở nụ cười lạnh lùng tàn khốc: “Rất xin lỗi, tôi quả thực không nhớ chuyện xảy ra tối hôm đó. Em có thể mô tả chi tiết cho tôi được không?”
Nhắc tới buổi tối ngày hôm đó, mặt tôi như bị hắt nước nóng và nước lạnh, hết nóng rồi lạnh. Ngọn gió đêm thổi vào, mang theo hơi lạnh thấu xương, giống buổi tối hôm đó…
***
Đó là một tuần trước, đã là nửa đêm mà Cảnh Mạc Vũ vẫn chưa về nhà, tôi còn tưởng anh sẽ không về nhà ngủ. Nhưng khi tôi tắm xong, chuẩn bị lên giường, anh đột nhiên trở về. Anh hình như uống rất nhiều rượu, người lảo đảo, bước đi không vững, suýt nữa đâm cả vào ghế sofa.
“Anh, anh không sao đấy chứ?” Tôi ân cần hỏi anh.
“Không sao.” Cảnh Mạc Vũ xoa trán rồi cởi cúc áo, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phòng anh.
Tôi vội giơ tay đỡ anh, mới phát hiện toàn thân anh nóng như lò lửa, làm bỏng da tôi dù cách lớp quần áo của anh và áo choàng tắm của tôi. Môi anh khô đến mức trắng bệch.
“Anh bị sốt đấy à?” Tôi lo lắng sờ trán Cảnh Mạc Vũ.
Anh lắc đầu, cất giọng mơ hồ: “Tiểu Nặc, anh khát nước, đi rót cho anh cốc nước.”
Tôi mải lo lắng đến thân thể anh nên không nghe rõ anh gọi tên ai. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng đỡ anh về phòng rồi chạy ra ngoài rót cốc nước ấm cho anh.
“Nước đây này.” Tôi ngồi xuống mép giường Cảnh Mạc Vũ, khó khăn lắm mới đỡ gáy anh để anh tựa vào người tôi. Thấy anh giơ tay, tôi tưởng anh muốn lấy cốc nước, vội vàng đưa cốc nước vào tay anh. Nhưng lòng bàn anh dừng trên mặt tôi, rồi vuốt nhẹ xuống bên dưới, theo làn da trần của tôi.
Bàn tay cầm cốc của tôi run lẩy bẩy, vài giọt nước bắn ra ngoài. Tôi cố gắng khống chế bàn tay run rẩy, đưa nước đến miệng Cảnh Mạc Vũ: “Chẳng phải anh muốn uống nước hay sao, nước đây…”
Cảnh Mạc Vũ hất tay làm cốc nước rơi xuống đất. Sau đó, đôi cánh tay anh đột nhiên ôm eo tôi, trời đất đảo điên trong giây lát, theo tiếng cốc nước rơi vỡ dưới nền nhà, tôi bị anh đè xuống dưới thân.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng nhàn nhạt cũng bị ngăn bởi lớp rèm cửa khá dày. Vì vậy, dù anh cận kề tôi, tôi vẫn không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Tôi chỉ có thể cảm nhận thấy tiếng thở dốc của anh bên trên bờ môi tôi, mang theo một hơi nóng dị thường.
Cơ thể anh, tuy vẫn bất động nhưng dường như tích tụ nguồn năng lượng vô tận, chỉ chờ bộc phát.
“Anh… sao thế?” Khó khăn lắm tôi mới tìm thấy thanh âm của mình.
“Mùi vị của em…”. Bàn tay anh đang chống trên gối từ từ gập lại, đôi môi anh ập xuống: “…rất thơm”.
Tôi vội ngoái đầu: “Không…”
Đôi môi nóng bỏng của Cảnh Mạc Vũ chạm đúng tai tôi, anh cắn nhẹ vành tai tôi: “Em sợ gì chứ? Chẳng phải em lúc nào cũng muốn anh làm chuyện này với em?”
Đúng là từ năm mười lăm đến năm hai mươi tuổi, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng muốn anh hôn tôi. Tôi muốn thử xem, hành động thân mật của những người yêu nhau ngọt ngào đến mức nào. Thỉnh thoảng lén ngắm anh, tôi thường tưởng tượng anh ôm tôi, hôn tôi, thì thầm vào tai tôi như đôi tình nhân, là tôi đã hạnh phúc đến mức đỏ mặt, tim loạn nhịp.
“Đêm nay anh sẽ thỏa mãn em.” Tay anh thò vào vạt áo trước của tôi, kéo nhẹ nhàng, dây đai áo choàng tắm bung ra, để lộ áo con trắng ngần.
Tôi nhìn Cảnh Mạc Vũ chăm chú, đến mức trước mắt trở nên không rõ ràng.
Tôi biết rõ anh đã uống say, nên không phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành vi của mình. Không biết chừng sáng mai tỉnh giấc, anh quên hết mọi chuyện. Nhưng tôi chẳng bận tâm đến điều đó, vì tôi quá yêu anh, đến danh phận anh em tôi cũng không màng, tôi còn lo lắng gì chứ?
Bờ môi anh dịch chuyển trên mặt tôi, tôi không tiếp tục né tránh. Tôi túm chặt một góc chăn, chờ đợi anh hôn lên môi tôi… Nụ hôn đầu không ngọt ngào và dịu dàng tình cảm như tôi tưởng, mà giống một sự cướp đoạt đầy đau đớn. Môi lưỡi anh mạnh mẽ cướp đi hơi thở của tôi, cảm quan của tôi, lý trí của tôi…
Bàn tay anh chậm rãi tiến đến ngực tôi. Lòng bàn tay nóng bỏng không dễ cự tuyệt của anh khiến toàn thân tôi run rẩy. Bị bao phủ bởi mùi đàn ông mạnh mẽ của anh,