
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134929
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/929 lượt.
giống hệt các cậu con trai mới lớn, tự đạp xe đi khắp thành phố Bắc Kinh. Anh đã nghĩ, kiểu đi du lịch một mình này năm ngoái anh cũng làm như thế, thời nay, thật không dễ dàng gì khi gặp được một người có cùng chí hướng. Anh không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ anh đang muốn tán tỉnh em, anh chỉ muốn chia sẻ một chút cảm giác đi du lịch khắp Bắc Kinh của mình, nếu có cơ hội thích hợp, chúng ta cùng đi, em nghĩ xem, anh còn thích một mình đạp xe đi vòng quanh thế giới nữa. Hay là, chúng ta hãy tự tạo ra một cơ hội đi?
Còn tạo ra cơ hội gì chứ, đáng ghét!
Tôi cười, sau đó đồng ý đi ăn với anh một bữa cơm, bởi vì anh đã nói một câu rất đúng, ăn cơm có thể tăng thêm tình hữu nghị, huống hồ, người ta đã nói rồi, chỉ muốn tìm một người bạn đồng hành, vốn không có ý định theo đuổi tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi ăn cơm với một người con trai, tôi ăn mặc hết sức mộc mạc, chiếc váy khá dài, giày màu trắng hơi cũ kĩ, mặt mộc, tinh thần phấn chấn cùng anh đi ăn cơm.
Chúng tôi ăn trong một nhà hàng nhỏ cạnh trường.
Gọi bốn món ăn, tổng cộng chưa tiêu hết năm mươi tệ, quả nhiên đúng với tiêu chuẩn anh đưa ra, tôi có chút căng thẳng, nên ăn uống hết sức dè dặt nho nhã. Anh hạ giọng hỏi tôi: Bạn Tịch Hạ, chúng ta có thể không ăn bát đũa không?
Tôi phì cười.
Đúng thế, tôi rất ít cười, tôi luôn cho rằng một người con gái u buồn nhìn sẽ hấp dẫn hơn, nhưng khi gặp Xuân Thiên, anh cứ nói đùa, người con trai tài hoa xuất chúng này từ lúc xuất hiện là lúc nào cũng như đang diễn hài kịch, vì vậy, cuối cùng tôi đã bắt đầu thoải mái ăn ngấu nghiến từng miếng to. Anh nói: Được, anh thấy có khả năng phát triển đấy.
Thế là, chúng tôi trở thành anh em.
Từ đó tôi gọi anh là lão Thiết, có nghĩa là người anh em vô cùng thân thiết.
Anh đứng cách tôi hai mươi centimet, đi lướt qua người tôi
Cậu được lắm, Tịch Hạ, cậu câu kéo được chủ tịch từ khi nào thế? Anh ấy là chàng trai mà mọi nữ sinh trong trường này đều ngưỡng mộ, một người đàn ông đầy ma lực, cậu khá lắm.
Khi Chương Tiểu Bồ nhìn thấy tôi và Xuân Thiên cùng nhau đi về sau bữa cơm, ngay ngày hôm sau cô ấy đã đến túm lấy tôi và kéo vào một nhà hàng nói là muốn mời tôi ăn cơm, sau đó chất vấn tôi, muốn tôi kể cho nghe.
Kể chuyện gì? Có gì để kể đâu, tôi nói: Anh ấy đâm phải mình, muốn mời mình ăn cơm để chuộc lỗi, mời năm lần bảy lượt, chỉ đơn giản thế thôi, được chưa?
Nhóc ơi, không đơn giản như thế đâu. Cậu phải biết có một từ được gọi là “duyên ngầm”, cậu chính là dạng người như thế. Đấy chính là sự hấp dẫn toát ra từ bên trong, cũng giống như mặc quần áo, mỏng tang hớ hênh nhưng chưa chắc đã gợi cảm, nhưng cậu xem, cậu mặc một chiếc váy dài bằng vải bông cũ kĩ, để mặt mộc, lại chính là một sự hấp dẫn khác, cộng thêm cả sự cô độc của cậu, sự e thẹn của cậu, hễ nói chuyện với con trai là đỏ mặt, tất cả đều rất gợi cảm.
Sau khi Chương Tiểu Bồ chất vấn tôi mà không đạt được kết quả như mong muốn đã nói: Dù sao cái thứ gọi là tình yêu kia cũng không nói hay được, đôi khi cậu nghĩ nó mạnh mẽ cuộn trào, thì nó lại lững lờ như nước chảy, cậu nói muốn bên nhau cả đời này, thì nó sẽ rời xa cậu ngay lập tức.
Chuyện gì thế? Tôi hỏi.
Cô ấy lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, sau đó nói: Châm cho mình.
Trời ạ! Cậu bắt đầu hút thuốc từ bao giờ?
Khi ở cùng với Lê Minh Lạc, anh ấy nói mình rất phong trần, anh ấy nói khi mình hút thuốc nhìn rất đẹp, thế là mình hút thôi.
Lê Minh Lạc bảo cậu làm gì thì cậu cũng làm sao? Đồ ngốc!
Chứ lại không, phụ nữ là những con ngốc mà.
Cậu đừng có phụ nữ, phụ nữ mãi thế, cậu mới bao nhiêu tuổi.
Là phụ nữ!
Chỉ là con gái thôi!
Cô ấy đột nhiên áp sát vào tai tôi nói, Tịch Hạ, cậu đúng là đồ ngốc, ngủ với đàn ông rồi thì gọi là phụ nữ, ngốc quá!
Mặt tôi đỏ bừng lên: Cậu đừng có mù quáng như thế Chương Tiểu Bồ. Tôi mắng cô ấy: Cậu đúng là xấu xa.
Chương Tiểu Bồ ngay từ đầu lúc nào cũng khiến tôi phải giật mình thon thót. Cô ấy bao giờ cũng đi trước một bước, bất luận là chuyện gì, tình yêu đầu, hay tình yêu mãnh liệt, tôi còn đang hoang mang mơ hồ thì cô ấy đã mạnh bạo làm tới rồi.
Tuy nhiên, nhìn dáng cô ấy khi hút thuốc đúng là đẹp, khi cô ấy lim dim mắt nhìn rất phong trần, cùng lúc yêu đương với Lê Minh Lạc, cô ấy vẫn đi leo núi, đi chơi công viên, đi xem phim, uống rượu với những bạn nam khác trong khoa, tóm lại, cuộc sống của cô ấy lúc nào cũng phong phú đa dạng như thế.
Tôi và Chương Tiểu Bồ thuộc hai tuýp người hoàn toàn khác nhau, theo như lời của Xuân Thiên thì cô ấy là cây hoa gạo vênh vang, khoe từng bông, từng bông hoa lớn đỏ rực rỡ cho đến tận khi tàn.
Còn tôi là cây hoa xoan khẳng khiu, khi lá già rụng đi, lá non mới mọc.
Nếu dùng hoa để hình dung, thì cô ấy là hoa mẫu đơn, một vẻ đẹp yêu kiều kiêu sa, nghiêng nước nghiêng thành, còn tôi chỉ là bông hoa nhài bé nhỏ, chỉ có hương thơm lặng lẽ lan tỏa.
Nếu dùng sứ để hình dung, cô ấy chính là thứ đồ sứ được nung ra từ lò