
Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134921
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/921 lượt.
cô hai bộ váy.
Một bộ màu đen và một bộ màu trắng! Đai ở eo, màu đen, có ren, phần lớn bộ ngực trắng phau và xương bả vai lộ ra ngoài, thật đẹp biết bao! Chân váy xòe, có tua, điểm thêm bông sen nhỏ, đấy là chiếc váy màu trắng, mặc lên, như một thiên thần!
Nhưng đắt quá! Một bộ những hơn một vạn!
Sao cô có thể mua được?
Không, không cần đâu… chính cô cũng cảm thấy sự từ chối của mình thật yếu ớt, yếu ớt tới mức chìm nghỉm ngay lập tức.
Đúng thế, cô rất thích hai bộ váy này!
Cần, đạo diễn Ngô rút thẻ ra: Em yêu, chuyện nhỏ, em đẹp như tiên thế kia, đương nhiên là cần chứ! Em chính là nữ diễn viên chính của anh!
Trái tim Chương Tiểu Bồ đập thình thịch, cô chưa từng mặc chiếc váy nào đắt như thế! Phải, quá đắt! Còn chưa hết, tiếp theo đạo diễn Ngô kéo cô đi làm tóc, anh ta muốn cô trở thành hoàng hậu trong đêm nay!
Hai tiếng sau – diện mạo của Chương Tiểu Bồ đã hoàn toàn mới mẻ: Cô mặc chiếc váy đen dài thắt eo có ren, trang điểm rất đậm và rực rỡ, làm tóc hai tiếng đồng hồ, từ nhuộm, cho đến cắt tỉa và cuốn cao lên, sau đó cài một dây pha lê, đi một đôi giày cao gót sáu phân – cô nhìn mình trong gương, cảm thấy vô cùng thích thú.
Có thể ai cũng thích sự suy đồi, chỉ có điều người có cơ hội, người không có cơ hội mà thôi?
Không nghi ngờ gì nữa, cô đã trở thành tiêu điểm trong buổi tối hôm đó.
Khi đi xuống lầu, có tiếng vỗ tay, Chương Tiểu Bồ nhận thấy trong đôi mắt của các cô gái phát ra những ánh nhìn ghen tị. Đúng thế, cô đẹp hơn họ, họ coi thường cô, bởi vì cô vừa vào nghề. Nhưng cô trẻ, trẻ nghĩa là có lợi thế.
Đạo diễn Ngô giới thiệu cô: Đây là nhân tài trong trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.
Cô chào hỏi mọi người bằng thứ tiếng Anh và tiếng Nhật lưu loát của mình.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Đúng thế, đấy chính là lợi thế của cô!
Cô trở thành công chúa, được hết người này tới người khác mời nhảy, đạo diễn Ngô là người cuối cùng nhảy với cô, điệu nhảy đó, tới tận cuối bữa tiệc, anh ta cũng không chịu buông tay.
Nửa đêm thì dạ tiệc tan, đạo diễn Ngô kéo cô về nhà mình!
Cô không muốn đi, vẫn muốn quay về căn nhà dưới tầng hầm kia, cô muốn đạo diễn Ngô đưa cô về, nhưng đạo diễn Ngô nói: Chỉ uống một tách cafe thôi, được không?
Uhm… cô do dự. Thôi được.
Không phải chỉ uống một tách cafe sao?
Cô hoàn toàn không biết, trong tách cafe đó có thuốc ngủ.
Trong căn hộ rộng ba trăm mét vuông trời đất bắt đầu quay cuồng!
Cô có cảm giác đạo diễn Ngô đang cởi quần áo trên người cô ra, nhưng cô bất lực, toàn thân cô mềm nhũn, hình như không còn nhìn rõ gì nữa!
Không, không… cô giãy giụa nói.
Gia Bạch, Gia Bạch… Vào giây phút quan trọng cuối cùng, cô gọi tên Thẩm Gia Bạch.
Sáng sớm, cô tỉnh dậy.
Thấy người mình không mảnh vải che thân, bên cạnh là đạo diễn Ngô béo núc, đã bắt đầu có bụng, trên tường, là bức ảnh chụp chung ba người gia đình họ – Lúc này, vợ và con gái anh ta đang ở Pháp.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô cố gắng nhớ lại, cố gắng nhớ lại, cuối cùng, Chương Tiểu Bồ hét lên một tiếng, tiếng hét đó xé toạc sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, vang vọng tới tận trời xanh!
Đạo diễn Ngô tỉnh dậy! Bị tiếng hét của cô đánh thức!
Cô gần như phát điên, cầm con dao gọt hoa qua trên bàn xông tới, anh ta bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng cô: Cô điên à, thế đã là gì, cô nghĩ minh tinh không lên giường với đạo diễn chắc?
Cuối cùng, đạo diễn Ngô trốn trong nhà vệ sinh không dám ra.
Cô ra sức đâm nát cái váy, xé chúng thành từng mảnh, từng mảnh một!
Cô hú lên như một con sói, trái tim cô vỡ vụn – Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch! Cô thèm được lao vào lòng anh biết bao, để anh sưởi ấm cho cô.
Cô chạy như điên trên đường phố buổi sáng sớm, chạy mãi chạy mãi, nước mắt cạn khô, đầu tóc rối bù, môi cô tím lại, lạnh phải không? Răng va vào nhau lập cập.
Sau đó, cô ngồi xổm xuống bên đường, viết tên Thẩm Gia Bạch đầy trên mặt đất.
Gia Bạch!
Cô do dự, nói cho anh biết, hay là giấu anh đây?
Nếu cô không ưa hư vinh, nếu cô không muốn làm minh tinh gì đó, thì làm sao có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay?
Trời còn chưa sáng hẳn, các chị lao công đã bắt đầu đi quét đường, cô tiếp tục viết tên Thẩm Gia Bạch, viết mãi, viết mãi.
Cô có lỗi với anh!
Nhưng, giờ người cô cần nhất cũng lại là anh!
Thế là, Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt gọi điện thoại cho Thẩm Gia Bạch!
Gọi vào số máy bàn của Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch vừa tốt nghiệp, anh đang làm cho một công ty chứng khoán, còn đang trong giai đoạn thực tập, thuê chung căn hộ với một người con trai khác.
Điện thoại đổ chuông.
Rất lâu, rất lâu, cô mới nghe thấy giọng Thẩm Gia Bạch!
Gia Bạch, cô gọi tên anh.
Thẩm Gia Bạch hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, anh chỉ biết, người con gái đã cãi cọ và nói lời chia tay với anh không biết bao nhiêu lần này khiến trái tim anh bấn loạn!
Lần nào cũng đều gọi điện vào sáng sớm!
Lần nào cũng thế!
Cuồng hoan cả một đêm, để nói với anh, cô ấy đã gặp những minh tinh này minh tinh kia, ăn cơm, n