Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341995

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1995 lượt.

ạch nắm chặt tay Hứa Hủ không nói chuyện, Hứa Hủ đem tay anh đặt lên trên bụng mình.
“Không có chuyện gì đâu.” Quý Bạch trầm giọng nói.
Hứa Hủ gật đầu: “Không có chuyện gì đâu.”
Diêu Mông cứ luôn ngơ ngẩn nhìn trần nhà, Hứa Hủ quay đầu lại, nhẹ giọng nắm tay cô: “Cảm ơn bạn Diêu Mông, vì đã cứu mạng mình và đứa trẻ.”
Đại Hồ ở bên cạnh nói: “Không có việc gì rồi Diêu Mông, đều đã qua hết rồi.” Ánh mắt Quý Bạch cũng dịu dàng nhìn cô.
Diêu Mông trầm mặc trong chốc lát, từng giọt nước mắt chảy xuống. Cô khóc rất lâu, nắm chặt lấy tay Hứa Hủ, rồi gật đầu nhè nhẹ với Quý Bạch và Hứa Hủ.






Nửa năm sau.
Tháng năm ở thành phố Lâm, khí hậu ấm áp đã có một chút nóng bức. Chỉ có điều, sáng sớm hôm nay vừa có một trận mưa nhỏ, trong ánh mặt trời mỏng manh, không khí tươi mát ngọt lành khiến người ta toàn thân thoải mái. Quý Bạch khoanh tay đứng trước cửa ra của sân bay. Hôm nay anh hiếm hoi lắm mới mặc một bộ vest đen tuyền, đứng trong đám người, cao lớn tuấn tú như một người mẫu nam. Nhưng biểu cảm khí chất lại hơi trầm ổn, khỏe mạnh chỉ càng thu hút thêm ánh mắt của người đi đường.
Quý Bạch chưa đợi được bao lâu, liền thấy đám Thư Hàng, Hầu Tử tự mang theo mấy valy hành lý nhỏ, nhàn hạ đi ra. Nhìn thấy nhau, sắc mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng. Thư Hàng mở miệng trước tiên: “Ai da, thành cha đứa nhỏ rồi liền đổi khác, cả người mang theo gió xuân đắc ý, chỗ nào cũng lộ ra vẻ kẻ thắng lợi trong đời người.”
Cả đám đều cười rộ lên, Hầu Tử lại nói: “Đó là đương nhiên rồi, mua lớn được cả bé mà, Quý tam làm gì cũng chất lượng cả.”
Quý Bạch cười nhạt: “Hết cách rồi, một người khi vận may đã đến thì có cản cũng cản không nổi.”
Khách sạn rất lớn cũng rất mới, trong hoa viên trồng đầy cây xanh, ánh mặt trời loang lỗ, yên tĩnh lại xinh đẹp, thật là khiến lòng người thư thả. Thư Hàng gọi phục vụ, mở một phòng nghỉ, ở trong đó uống trà, tám chuyện, đánh bài. Trong phòng nghỉ trải thảm hồng, đặt mấy bộ ghế sô pha. Còn có nguyên một cái cửa kính đối diện với hoa viên, thu hết mọi cảnh đẹp vào đáy mắt.
Vận may của Thư Hàng hôm nay rất tốt, vừa ngồi xuống đã thắng liền ba ván, lấy thái độ của người thắng cuộc có chút vui vẻ nhìn quanh một vòng, lại phát hiện người thua thảm nhất là Hầu Tử đang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không yên. Anh ta cũng nhìn theo tầm mắt của Hầu Tử, liền ngẩn người.
Không chỉ có anh ta ngẩng người, mà người bên cạnh cũng nhấc tay đụng đụng vào cánh tay của người còn lại, toàn bộ đều ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời không ai quan tâm đến việc đánh bài nữa.
Bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh vạn dặm, xanh lam như nước. Ánh mặt trời tỏa từng vệt sáng lưu ly xuống bãi cỏ và mặt hồ. Một cô gái còn rất trẻ tuổi đang bước ra từ sau một cái cây, từ từ đi về phía ven hồ. Cô mặc một cái váy dài màu hồng cánh sen, một đôi xăng đan cùng màu, mái tóc dài đen như lụa xõa tung. Thư Hàng chưa bao giờ thấy một mái tóc xinh đẹp như vậy, không bị duỗi thẳng cũng không uốn cong, đen láy sáng bóng, nhẹ nhàng xõa trên bờ vai trắng như ngọc của người con gái ấy. Mà khi cô gái ấy khẽ nghiêng mặt cười, hàng lông mi dài đen như mực, đôi mắt trong suốt, khiến lòng người run rẩy.
Cửa kính của khách sạn là gương một chiều, tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ cô gái ấy, nhưng cô lại không thể cảm giác được sự tồn tại của bọn họ. Chỉ thấy cô bước đi chầm chậm về phía ven hồ, nhìn ngắm mặt nước tĩnh lặng, đầu mày nhíu chặt lại. Cô vốn có một vẻ đẹp vô cùng đơn thuần, nhưng cái nhíu mày này lại làm lộ ra khí chất đạm mạc xa cách. Giống như một miếng ngọc Dương Chi vốn phát sáng toàn thân, nhưng lại có một chút ảm đạm, càng thêm rung động lòng người.
Cô vẫn còn đang ngồi ở trên băng ghế bên hồ, ngẩn ngơ xuất thần. Phía bên này, đám đàn ông sau một phút trầm mặc ngắn ngủi, không khí lập tức lộ rõ mấy phần sôi nổi. Hầu Tử nhìn chằm chằm cô gái không chuyển mắt: “Chắc chắc không phải là người bên phía Quý tam, có người bạn gái nào của cậu ấy mà chúng ta không biết đâu? Fuck, chị dâu nhỏ của chúng ta, không ngờ bạn bè lại phong phú như vậy?”
Quý Bạch vừa tiến vào phòng nghỉ, liền thấy một đám thanh niên không tiền đồ, đang nhìn Diêu Mông ở ngoài cửa sổ, thảo luận sôi nổi.
Vừa thấy Quý Bạch, lập tức có người hỏi: “Quý tam, cô ấy là ai vậy? Em vợ cậu à?”
Thật ra cũng không phải bọn họ chưa từng thấy mà tò mò, những người ở đây có người nào ánh mắt bình thường đâu, loại người đẹp gì mà chưa từng gặp chứ? Nhưng chính bởi vì như thế, nên vẻ đẹp của Diêu Mông mới đặc biệt trong mắt bọn họ: Trong sự xinh đẹp lộ ra vẻ khí phách, trong sự dịu dàng lại có chút chán nản, càng lộ ra vẻ thần bí. Đàn ông sợ nhất chính là phụ nữ thần bí, càng nhìn không thấu càng thấy ngứa ngáy khó chịu. Cộng thêm tình cảnh như thế này, sự xuất hiện của Diêu Mông càng là một sự kinh ngạc vui mừng đột ngột, mọi người đều có chút ý định muốn đùa giỡn trong đầu.
Quý Bạch liếc mắt nhìn Diêu Mông, vụ án Lâm Thanh Nham đã qua được nửa năm, cô vẫn luôn