Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341985

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1985 lượt.

thướt tha của Diêu Mông cách làn xe và dòng người qua lại.
Bỗng nhiên, ở phố đối diện xuất hiện một chiếc BMW mui trần, từ từ dừng trước mặt Diêu Mông. Diêu Mông nở nụ cười ngọt ngào với người ở trong xe.
Ánh mắt Thư Hàng nhìn trừng trừng.
Người lái xe đến là Phùng Diệp. Anh ta mặc một bộ áo vest thẳng thớm, sau khi cạo râu, cả người khôi phục lại bộ dạng cao lớn anh tuấn trước kia, cũng có lẽ bởi vì trải qua đủ mọi đau khổ, giữa chân mày có thêm mấy phần vững vàng mà những người đồng lứa không có. Anh ta xuống xe, mở cửa bên ghế phụ cho Diêu Mông, mỉm cười nhìn cô lên xe.
Ánh mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung, Phùng Diệp cười nhàn nhạt với anh ta, chỉ nụ cười cũng khiến tim Thư Hàng nổi lên một trận hờn giận nghèn nghẹn. Sau đó Phùng Diệp khởi động xe, mang Diêu Mông xinh đẹp phóng đi mất.
***
Căn biệt thự mới mua của Phùng Diệp nằm ở ngoại ô thành phố Lâm, ở đây cây cối xanh tươi, u tĩnh tao nhã. Mấy người bạn cùng ngồi trong hoa viên nướng thịt, uống rượu, tám chuyện, nói đến chuyện năm đó, mọi người đều không nhịn được thổn thức.
So với năm đó còn trẻ tính cách kiêu ngạo hiếu thắng, bây giờ tính tình Phùng Diệp đã ôn hòa nội liễm hơn nhiều, vẫn luôn ngồi bên cạnh Diêu Mông, chăm sóc cô vô cùng tự nhiên. Lúc này có bạn học trêu ghẹo: “Hai người năm đó không biết vì sao mà chia tay, bây giờ không tính nối lại duyên xưa sao?”
Nói xong mọi người đều cười ồ, Phùng Diệp cũng cười, cánh tay khoát lên lưng ghế của Diêu Mông, đôi mắt đen láy yên tĩnh nhìn cô. Mọi người nhìn biểu tình của anh ta, cũng hiểu được ý tứ, nở nụ cười mang theo thiện ý.
Diêu Mông cũng cười rồi nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, không cần nhắc lại nữa. Cánh gà nướng xong chưa?”
Phùng Diệp nao núng, những người khác lập tức giảng hòa: “Nướng xong rồi, nướng xong rồi, đây nè!”
Ăn được một lúc, Phùng Diệp đi vào nhà lấy thêm đồ ăn. Diêu Mông ngồi hàn huyên với mọi người một trận xong, đặt túi xách xuống ghế, đứng dậy vào nhà, đi đến toilet.
Trong biệt thự ánh đèn sáng trưng, cô đi dọc theo hành lang, vừa đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại.
Cánh cửa phòng bên phải khép hờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những bức ảnh dán trên tường. Có ảnh của Phùng Diệp chụp chung với cha mẹ, Diêu Mông nhận ra được hai người cha mẹ bị câm điếc của anh ta; cũng có ảnh tốt nghiệp cấp ba năm đó; còn có một tấm ảnh nghệ thuật cực lớn của cô. Đó là vào năm hai người yêu nhau, Phùng Diệp tiết kiệm tiền ăn nửa tháng trời, lấy ra cho cô chụp ảnh.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ở đây xem ra là một căn phòng trưng bày, ngoại trừ ảnh chụp, còn bày biện rất nhiều thứ, máy chụp hình cũ, sách cũ, còn có những đồ điêu khắc nhỏ.
Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói ôn hòa trầm thấp của Phùng Diệp: “Có rất nhiều thứ đều mất đi rồi, có thể tìm lại cũng không được bao nhiêu. Tùy tiện để ở trong này.”
Diêu Mông quay đầu cười khẽ với anh ta: “Sau này lại trang trí thêm nhiều thứ nữa.”
Phùng Diệp không đáp, thân hình cao lớn dựa vào cạnh tủ, cúi đầu nhìn cô không lên tiếng. Không khí trong phòng trở nên có chút mờ ám.
Diêu Mông đương nhiên hiểu được cách nghĩ của anh ta, chỉ là giả vờ không nhìn thấy, xem những con rối bày trên tủ rất hào hứng. Đó là tượng gỗ khắc mặt người, dùng khúc gỗ mượt mà màu da cam khắc thành, đều có gương mặt búp bê tròn trịa đáng yêu, sống động như thật. Dùng hai viên đá màu đen đặt vào vị trí đôi mắt, trong miệng nhỏ hình như khảm bằng sứ hay là ngọc thạch, lộ ra vẻ sáng bóng trong suốt.
Cô tự nhiên chuyển hướng đề tài: “Cái này mua ở đâu vậy? Nhìn rất đặc biệt. Có thể cầm lên xem thử không?”
Phùng Diệp cầm lấy một con đưa cho cô: “Đương nhiên. Một người bạn đích thân làm, tặng cho anh.”
Diêu Mông suýt soa khen ngợi: “Bạn anh thật khéo tay.” Rồi cô thả con rối gỗ xuống: “Đi ra ngoài thôi.” Lúc vừa đi đến bên cửa, bên eo bị túm lấy, liền bị Phùng Diệp kéo lại.
Diêu Mông thở gấp, phản xạ có điều kiện lấy cùi chỏ thúc anh ta. Cánh tay Phùng Diệp vô cùng mạnh mẽ, ôm cô không buông, chỉ cúi đầu nhìn cô. Gương mặt anh tuấn bị ánh đèn choàng lên một tầng ánh sáng mông lung.
“Tiểu Mông, bất kể là quá khứ hay hiện tại, bất kể là công tác ở Hồng Kông hay là đang trốn chạy... Anh chưa từng có một ngày nào ngừng yêu em. Có thể cho anh một cơ hội, trở về bên cạnh anh được không?”
***
Lúc Diêu Mông cùng mấy người bạn học đi ra từ biệt thự của Phùng Diệp, trời đã tối đen. Xe vừa đi một đoạn ngắn, cô đã chia tay với mọi người ở một ngã ba đường.
Cô không lập tức về nhà, mà dừng xe ở vệ đường. Đây là đường quốc lộ, đèn đuốc sáng trưng, bên đường còn có rất nhiều cửa hàng nhỏ, không ít người đang ăn khuya ở ven đường, không khí náo nhiệt mà vui vẻ. Cô yên lặng một lát rồi gọi điện thoại cho Hứa Hủ.
Hứa Hủ vừa dỗ con ngủ xong, Quý Bạch đang tắm, cô cầm lấy một chồng tư liệu mà Quý Bạch vừa đem về từ Cục Cảnh sát hôm nay, đang định xem. Vừa nhìn thấy số điện thoại của Diêu Mông, cô liền cười nói: “Chắc không phải gọi điện vì Thư Hàng rồi ha?”
Diêu Mông cũng cười: “Anh ấy không ph