80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341976

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1976 lượt.

liệu, càng xem thần sắc càng nặng nề, thì thào nói: “Điều này không có khả năng là Lâm Thanh Nham gây ra, hoàn toàn không phù hợp với các dấu hiệu phạm tội của hắn, cách tội phạm lý tưởng trong lòng hắn lại càng xa. Đây chỉ có khả năng là do một người khác gây nên.”
Cô ngẩng mạnh đầu lên, cùng Quý Bạch liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.
Hồng Kông năm đó, còn có một sát thủ biến thái liên hoàn khác sao?






Lâm Thanh Nham
Khi anh nhớ đến em
Nơi Lâm Thanh Nham sống từ nhỏ gọi là Đạo trấn. Vào đầu thập niên 80, Đạo trấn vẫn còn rất nghèo và loạn, côn đồ trên đường nhiều như lông trâu. Đến đứa nhỏ gần mười tuổi cũng biết lấy đánh nhau làm niềm vui.
Lâm Thanh Nham lúc bảy tuổi, không nghi ngờ gì là đứa trẻ bị bắt nạt ghê gớm nhất. Nhà hắn rất nghèo, mà hắn thì vừa gầy vừa trầm mặc, gầy như một cọng giá. Cho nên những đứa trẻ lớn hơn một chút, thường xuyên lấy việc giáo huấn Lâm Thanh Nham là cách để phát tiết những phẫn nộ và hormone thời kỳ thanh xuân.
Chỉ có điều việc này đối với Lâm Thanh Nham mà nói, căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn sợ nhất chính là mỗi ngày tan học về nhà, nhìn thấy cha mình ôm một bình rượu, gương mặt hung tợn đầy gân xanh nhìn hắn. Lúc này, chắc chắc là không thể thiếu việc bị đánh đập hành hung một chút. Có lần hắn trực tiếp bị cha mình lấy một cái ghế dài đập cho hôn mê luôn, lúc tỉnh lại trời cũng đã tối, ông bố cũng không biết đã đi đâu. Hắn dùng khăn lông bịt lấy đầu thật lâu thì máu mới ngừng chảy. Hắn mơ mơ màng màng lấy cái ghế dài, đứng lên đó làm cơm trên bếp.
Lâm Thanh Nham rất ngại, đương nhiên là nói không cần, Đỗ Thiết đè hắn xuống giường, tự mình ngồi vào trước bàn, bắt đầu làm việc.
So với phòng học nóng bức vì ánh mặt trời, giường trải chiếu, quạt từ đối diện thổi tới, thật là mát mẻ thoải mái. Lâm Thanh Nham rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Hắn còn nằm mơ, mơ thấy mình đứng trong ruộng nước, mặt trời ở trên đỉnh đầu nóng không chịu được. Đột nhiên có một con cá nhảy lên từ trong ruộng, cắn vào trong đùi hắn, còn chui vào trong đũng quần hắn, làm hắn vừa ngứa vừa xấu hổ...
Lâm Thanh Nham mở mắt ra, trước tiên nhìn thấy rèm cửa sổ bị kéo lại, trong phòng rất tối. Sau đó hắn cảm thấy đùi có chút mát mẻ, cúi đầu nhìn, thấy thân hình to lớn của Đỗ Thiết đang ngồi bên cạnh giường. Hắn mặc quần đùi của ông mình, rất rộng mà cũ, tay Đỗ Thiết mò vào trong từ ống quần, đang sờ sờ lỗ đít của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau chăm chú, mặt Đỗ Thiết có chút hồng, ánh mắt cũng kỳ lạ có chút dọa người. Trong phòng yên tĩnh như vậy, mà Lâm Thanh Nham lại giống như bị người ta đẩy vào trong dòng nước tối tăm đang chảy xiết, lờ mờ lại đáng sợ.
“Thanh Nham, thầy muốn...” Đỗ Thiết chưa nói xong, hắn đã đá vào lồng ngực hắn ta một cái, lảo đảo xuống giường, kéo cửa bỏ chạy ra ngoài.
Nửa năm còn lại của cấp hai, Lâm Thanh Nham trải qua vô cùng khó khăn.
Đỗ Thiết cũng không có gan ép buộc hắn làm cái gì, nhưng hắn ta có gọi hắn đến ký túc xá của mình thì Lâm Thanh Nham cũng không bao giờ đi nữa. Thậm chí gọi hắn đến văn phòng, nếu như trong văn phòng chỉ có mỗi mình Đỗ Thiết, Lâm Thanh Nham sẽ quay đầu bỏ chạy. Từ ngày đó cho đến lúc tốt nghiệp cấp hai, Lâm Thanh Nham cũng không nói thêm với hắn ta một lời nào, cho dù là lúc điểm danh trên lớp, hắn cũng bướng bỉnh là im lặng.
Đỗ Thiết đương nhiên cũng trả thù lại hắn. Chỗ ngồi của hắn bị xếp xuống dãy cuối cùng, bị một đám trẻ con cao lớn, hư hỏng không chịu học hành che mất, có nhiều lúc cũng không nghe rõ thầy giáo đang giảng cái gì, nhìn không thấy nội dung trên bảng, thành tích rơi thẳng xuống dưới, cuối cùng làm cho Đỗ Thiết có cớ phê bình hắn, ở trước mặt mọi người trong lớp mắng hắn không chịu cầu tiến, chỉ biết học cái xấu, thật có lỗi với sự bồi dưỡng của giáo viên chủ nhiệm lúc trước.
Mà ánh mắt Đỗ Thiết nhìn hắn lúc nào cũng lạnh lùng, chế giễu, âm độc giống như rắn rít, không có can đảm tấn công chính diện, chỉ dám âm thầm cắn người một cái.
***
Có một ngày ông chú trong phòng thường trực gọi Lâm Thanh Nham tiếp điện thoại.
Là do cô giáo chủ nhiệm lúc trước gọi đến. Giọng nói của cô vẫn ôn hòa như trước, chỉ là Lâm Thanh Nham trầm mặc hơn xưa rất nhiều.
Lúc nói đến cuối cùng, cô chủ nhiệm nghẹn ngào: “Thanh Nham, sao con lại học điều xấu rồi? Nghe nói con luôn ở cùng với đám côn đồ, không còn tâm tư học hành gì nữa. Sao có thể trở thành như vậy được?”
Lần đầu tiên trong đời Lâm Thanh Nham cảm giác được sự đau đớn mãnh liệt. Sao có thể như vậy được?
Một thiếu niên mười lăm tuổi, phải mở miệng thế nào đây?
Cúp điện thoại rồi, Lâm Thanh Nham có chút hồ đồ đi về phòng học. Lúc đó hắn đã cao lên rất nhiều, gầy gò trắng nõn, lúc bình thường tối tăm lại trầm mặc, đám bạn học nhìn thấy hắn đều đi đường vòng tránh đi. Lúc hắn đi qua ký túc xá của giáo viên, nhìn thấy Đỗ Thiết đang khoát tay lên vai của một cậu bé khác, đi vào ký túc xá. Lâm Thanh Nham nhận ra cậu bé đó là học sinh lớp