
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341977
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1977 lượt.
việc của bảo vệ công viên có khác biệt lớn với bảo vệ các tòa nhà CBD. Bọn họ không bị kích thích bởi phân biệt giàu nghèo như những người làm việc ở CBD.
Triệu Hàn cũng cho biết, ngay từ đầu đội đã điều tra nhân viên bảo vệ của những công viên gây án, nhưng không tìm ra kẻ tình nghi.
Quý Bạch tương đối kiên quyết, anh gửi một tin nhắn: “Thủ phạm gây án những bốn lần, không lần nào bị quay camera.”
Ý của anh là, thủ phạm rất quen thuộc với hệ thống bảo vệ của công viên. Mà bốn công viên này đều được thống nhất quy hoạch xây dựng.
Như vậy, phân tích của Hứa Hủ có mâu thuẫn với suy đoán logic của Quý Bạch. Cô và Triệu Hàn đương nhiên phải làm theo ý kiến của đại đội phó trước.
Tuy không đồng ý với phán đoán của Quý Bạch, nhưng Hứa Hủ vẫn nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh. Đến tầm chạng vạng tối, cô và Triệu Hàn đã kiểm tra toàn bộ bảo vệ của ba công viên xảy ra vụ án, nhưng vẫn không tìm thấy kẻ tình nghi.
Cuối cùng, Hứa Hủ và Triệu Hàn tới công viên Thụy Anh, nơi xảy ra vụ án đầu tiên. Đây là công viên nằm xa CBD nhất, cũng là công viên điều tra cuối cùng của ngày hôm nay.
Lúc mặt trời lặn, Hứa Hủ và Triệu Hàn ngồi ở văn phòng đội trưởng đội bảo vệ công viên. Văn phòng có hơn bốn mươi màn hình camera theo dõi, treo ở trên tường.
Đội trưởng đội bảo vệ họ Đinh, hơn bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo ôn hòa, ăn nói chững chạc. Anh ta vui vẻ mang hết hồ sơ của nhân viên bảo vệ cho Hứa Hủ.
Kết quả, Hứa Hủ không thấy một đối tượng nào khả nghi.
Công viên có tất cả 30 bảo vệ. Có 18 người sáng thứ bảy không phải trực ban, trong đó 8 người phù hợp yêu cầu về tuổi tác và học lực. Nhưng những người này không hề bị kỷ luật nghiêm trọng trong thời gian gần đây.
Hứa Hủ đề xuất gặp mặt tất cả những người đó, đội trưởng Đinh tỏ ra khó xử: “Bây giờ chỉ những người đi làm mới ở trong công viên, người khác chưa chắc đã ở ký túc xá. Cô xem sáng mai có được không? Tôi sẽ thông báo tập trung bọn họ.”
Khi Hứa Hủ và Triệu Hàn rời khỏi văn phòng đội trưởng, bên ngoài trời đã tối om. Trên bầu trời, các vì sao sáng lấp lánh. Hai người ngồi ở ghế đá công viên, thả lỏng cơ thể mệt mỏi.
“Ngày mai chúng ta bắt đầu đi điều tra bảo vệ của CBD.” Triệu Hàn nói: “Quý đội chiều nay về đến thành phố Lâm, ngày mai chắc đi làm rồi.”
Hứa Hủ không đáp lời. Trong đầu cô cứ nghĩ đến câu nói của Quý Bạch tối hôm qua.
Anh nói: “Xuất hiện độ sai lệch mà chúng ta không thể biết trước, mới khiến tội phạm thoát khỏi sự lùng bắt của chúng ta.”
Nếu thủ phạm dùng cách nào đó để che giấu thông tin chân thực, vậy thì suy đoán trước đó của Hứa Hủ không đáng tin cậy?
Quý Bạch còn nói: “Dù không có bất cứ chứng cứ nào, khi hắn đứng trước mặt em, em cũng phải nhận diện hắn cho tôi.”
Không có chứng cứ, không có tiêu chuẩn, chỉ có đặc điểm của kẻ tình nghi...
Hứa Hủ đột ngột đứng dậy, chạy về văn phòng đội trưởng bảo vệ. Triệu Hàn chạy theo cô: “Hứa Hủ, em định làm gì vậy?”
Hứa Hủ không trả lời, đẩy cửa đi đến trước mặt đội trưởng đội bảo vệ. Đội trưởng Đinh không khỏi ngạc nhiên khi thấy bọn họ lại xuất hiện: “Có chuyện gì sao, cô cảnh sát?”
Hứa Hủ gật đầu, lên tiếng: “Người chúng tôi cần tìm không cao lắm, thể hình hơi gầy, tướng mạo trung bình.
Anh ta rất chú trọng hình thức bề ngoài, bỏ không ít tiền mua quần áo. Nhưng cách ăn mặc của anh ta luôn khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Anh ta thích thể hiện bản thân, nhưng lời nói của anh ta luôn khiến người khác thấy không thực tế.
Anh ta không hòa đồng với mọi người, không thân thiết với một đồng nghiệp nào.
Tính tình anh ta không tốt, hay nổi nóng vô cớ, không chấp nhận sự phê bình. Anh ta không biết lý giải lời nói của người khác. Nói chuyện với anh ta luôn có cảm giác ‘Anh ta nghe không lọt tai’.
Anh ta thường khoe với đồng nghiệp, mình từng có gia cảnh rất tốt...”
Đội trưởng Đinh chăm chú lắng nghe. Sau đó, sắc mặt anh ta từ từ thay đổi.
Bắt gặp vẻ mặt của đội trưởng Đinh, trong lòng Hứa Hủ lóe lên một tia hy vọng, nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra nghiêm nghị: “Là ai?”
Triệu Hàn không hiểu ý của Hứa Hủ, mặc dù vậy, anh ta cũng có phản ứng, cầm tập hồ sơ ở trên bàn lên xem.
“Dương Vũ?” Đội trưởng Đinh vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Cô quen Dương Vũ?”
Triệu Hàn lập tức giở đến hồ sơ của Dương Vũ, cau mày nói: “Trên này viết, tháng trước anh ta được khen thưởng do biểu hiện xuất sắc trong công việc, còn được thưởng năm trăm nhân dân tệ. Hơn nữa, sáng thứ bảy tuần trước anh ta có đi làm.”
Hứa Hủ nhận hồ sơ của Dương Vũ đọc qua rồi ngẩng đầu: “Anh ta vì lý do gì được khen thưởng?”
Đội trưởng Đinh tỏ ra căng thẳng: “Khen thưởng... chính là vụ án lưỡi dao các anh đang điều tra. Có du khách bị lưỡi dao để trên ghế làm bị thương, Dương Vũ là người đầu tiên phát hiện, còn giúp nạn nhân băng bó... Thật ra, biểu hiện của cậu ta trong công việc rất bình thường. Chỉ vì vụ đó, giám đốc công viên mới biểu dương cậu ta...”
Hứa Hủ biến sắc mặt, cô cắt ngang lời đội trưởng: “Sáng thứ bảy tuần trước có phải anh ta đổi ca trực với