
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341970
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1970 lượt.
ng sớm vô cùng tươi đẹp, hắn ngồi trong xe, chờ đợi một lúc ở trước cổng tiểu khu cũ kỹ, liền nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, chạy hướng về phía mặt trời. Đôi mắt to đen trong suốt, một gương mặt trái xoan trắng nõn tròn đầy.
Lâm Thanh Nham cảm thấy hô hấp của mình bởi vì vậy mà ngưng trệ.
Nếu nói những người con gái trước kia có được đều là một cuộc chinh phục sung sướng, vậy thì Diêu Mông không nghi ngờ gì chính là chiếc vương miệng khảm ngọc mà một kỵ sĩ mong muốn có được nhất.
Huống chi, cô còn là người trong lòng của Phùng Diệp. Dựa vào thân phận này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn không kìm lòng được.
Chớp mắt cô đã chạy đến góc đầu đường, Lâm Thanh Nham khởi động xe, không nhanh không chậm chạy theo. Ai ngờ rẽ một khúc quanh, lại phát hiện phía trước không có bóng người. Hắn đang chăm chú nhìn quanh, lại nghe thấy có người đang gõ cửa sổ xe.
Nữ thần gần ngay trước mắt.
“Anh đang làm gì?” Cô nhíu mày hỏi, “Lấy giấy chứng minh ra đây, tôi là cảnh sát.”
Hắn nhìn cô, từ từ nở nụ cười.
Trăm sông ngàn núi, thế sự chuyển dời, tôi chỉ vì em mà đến.
***
Thật ra hai người quen nhau chưa đến một năm, thời gian ở cùng nhau cũng chưa đến nửa năm.
Nhưng đây là khoảng thời gian qua nhanh nhất trong cuộc đời của Lâm Thanh Nham.
Ở cùng với cô, hắn là một thương nhân thành đạt được mọi người ngưỡng mộ, một người đàn ông được cô ái mộ. Hắn thay thế Phùng Diệp, cuối cùng có thể tìm lại được tình yêu chân thành ngày xưa; lúc cô không ở bên cạnh, hắn tùy ý săn bắn ở trong cái thành thị này, vui vẻ như một cô hồn dã quỷ, sa đọa như ma quỷ chốn nhân gian.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ giết cô, bởi vì cô là người yêu của hắn.
Hắn chỉ từng được Tần Thù Hoa yêu, cho nên chỉ biết dùng cách của bà ta đi yêu người khác. Bởi vậy, hắn để Diêu Mông bên cạnh mình, đối xử với cô giống như người yêu lại giống như con gái. Đợi sau khi chết, hắn muốn đem tất cả để lại cho cô, để cho cô sống vui vẻ cô đơn cả đời.
Nhưng thế cân bằng một ngày nào đó rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Cô bị Đàm Lương cưỡng hiếp.
Lâm Thanh Nham xui khiến Đàm Lương đứng ra gánh tội thay mình, lại không ngờ được rằng, hắn ta trước khi chết tiến hành một lần điên cuồng cuối cùng, mà họng súng hướng đến, lại chính là người con gái của hắn.
Không quan trọng, em yêu à. Đàm Lương đã chết rồi, chỉ cần giết thêm Hứa Hủ, chuyện này sẽ giống như chưa từng xảy ra.
Nhưng mà từ lúc nào cô lại có lòng nghi ngờ hắn?
Một khắc trước khi chết, Lâm Thanh Nham vẫn nhớ rõ mồn một buổi tối hôm đó, nhớ rõ nước mắt của Diêu Mông.
Đó là ngày thứ mười của tháng thứ hai sau khi cô bị Đàm Lương làm nhục, hắn đi đến bệnh viện làm hóa trị, về nhà rất trễ. Phòng của cô đã tắt đèn, Lâm Thanh Nham sợ đánh thức cô, tự mình đến ngủ ở phòng khách.
Theo như thường lệ, hắn mở máy theo dõi, chỉ muốn ngắm gương mặt cô lúc ngủ. Nhưng hắn lại nhìn thấy cô ngồi một mình trong căn phòng tối đen, lấy tay che kín miệng, đè nén tiếng khóc nức nở.
Có mấy tấm ảnh rơi tán loạn bên cạnh tay cô, đều là hình mấy nạn nhân lúc trước, hắn chụp rồi để ở dưới tầng hầm. Cô trước kia căn bản không biết đến sự tồn tại của tầng hầm này, nhưng giờ phút này, hiển nhiên đã bị cô tìm ra.
Đêm dài thê lương lạnh lẽo, hai người ngồi cách nhau một bức tường, ngồi trong hai căn phòng khác nhau. Lâm Thanh Nham nhìn thấy cô khóc lóc lấy di động ra, bấm hai số rồi lại vứt đi; khóc lóc cầm lên, lại vứt đi; cầm lên, lại vứt đi... Cô thoạt nhìn đau khổ lại tuyệt vọng như thế, toàn thân run rẩy kịch liệt, giống như đã bị tất cả mọi người vứt bỏ vậy.
Nước mắt của Lâm Thanh Nham bất tri bất giác rơi xuống.
Thiên sứ, thiên sứ cuối cùng của tôi, thiên sứ yêu thương tôi như vậy.
Vì sao tôi không thể gặp em sớm hơn một chút?
Ở những năm tháng tốt đẹp nhất, ở những mùa xinh đẹp nhất, cả thế giới đều không cần đến quấy rầy, chỉ có tôi một thân sạch sẽ như lúc ban đầu, mỉm cười đến gần em.
Phùng Diệp
Tôi và người đều là người phàm
Từ nhỏ tôi đã biết, tôi không giống với người khác.
Tôi không sợ đau, không khóc, rất ít khi khổ sở. Thế giới này trong mắt tôi, lại tốt đẹp đến như thế.
Cha mẹ của tôi là người câm điếc, đối xử với tôi cũng coi như không tệ, trong nhà chỉ có chút tiền, bọn họ lại có thể nuôi dưỡng tôi lớn lên cao to, bản thân mình thì gầy trơ xương. Thật sự là một đôi đáng thương.
Lúc mười hai tuổi, lần đầu tiên tôi đánh người khác bị thương. Lần đó giống như được khai sáng tư tưởng, khiến tôi hiểu rõ một điều: Tại sao lại cảm thấy nhàm chán như vậy.
Đó là một buổi chiều sau khi tan học, tôi vốn đang đi bình thường, một thằng nhóc to đầu đột nhiên xông tới, tóm lấy cổ áo tôi mà đánh. Lúc gò má truyền tới cảm giác đau nhức, tôi cảm thấy rõ ràng thần kinh rung lên, lại có chút hưng phấn.
Tôi rất nhanh liền bị đánh nằm sấp trên đất, bụng rất đau, đầu cũng rất đau, tôi nhìn thấy trên mặt đất bùn bẩn thỉu, có máu mũi của tôi.
Thằng nhóc ‘hừ’