Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341965

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1965 lượt.

ghiêm trang nói, “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, cũng không được dụ dỗ em. Nếu như anh dám cưỡng ép em. Em sẽ quay đầu lại tố cáo anh cưỡng gian. Cho nên anh từ bỏ ý định này đi.”
Fuck, độc, thật độc. Tôi còn muốn thi đại học đấy, hơn nữa tôi tin rằng cô ấy thật sự sẽ làm được.
Chỉ có mỗi điều tiếc nuối này, nhưng nhiều năm sau tôi đã bù đắp lại rồi. Là của tôi thì cuối cùng cũng sẽ là của tôi, cố ấy trốn không thoát được đâu.
Ngày tháng lâu dài, bởi vì Diêu Mông trước sau cũng không chịu làm, tôi lại có chút rục rịch.
Hôm đó thời tiết không tốt lắm, âm u giống như mặt người chết vậy. Tôi ở trên đường vòng vo mấy vòng, cũng không tìm thấy mục tiêu thích hợp. Lúc chạng vạng về nhà, hơi có chút uể oải. Vừa tiến vào phòng, liền thấy Diêu Mông xoa xoa mắt, ngồi dậy từ sô pha: “Sao giờ này anh mới về, em chờ anh rất lâu rồi đó.”
Hình ảnh này thật sự quá đẹp rồi.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu cả phòng, Diêu Mông mặc một cái váy màu đỏ, làn da trắng như tuyết. Mái tóc đen dài sáng lên dưới ánh đèn như tơ lụa.
Tôi nhìn cô ấy đến gần, bứt rứt cảm thấy dục vọng trong cơ thể giống như cỏ dại điên cuồng, sinh sôi không chịu khống chế.
Là loại dục vọng nào, tôi cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Nhưng là loại nào cũng tốt, đều phải chiếm giữ hết.
Tôi ôm ngang cô ấy lên, đi hướng về phòng: “Tiểu Mông, anh sẽ cho em một đêm cả đời khó quên.”
Ai biết cô ấy liền xấu hổ đẩy tôi ra: “Không được nói tiếp.”
Vừa dứt lời, trong phòng truyền đến tiếng nghẹn cười, cửa phòng vang lên một tiếng bị kéo ra, mấy người bạn học ôm bụng cười lớn, có người trong đó còn ôm một cái bánh kem sinh nhật xếp đầy nến trên tay.
Diêu Mông càng lúng túng, chôn mặt trong lồng ngực tôi: “Em gọi bọn họ đến chúc mừng sinh nhật anh... Sao anh lại nói lung tung như vậy!”
À, thì ra là như vậy.
Tôi bị Diêu Mông lôi kéo, đi đến giữa đám bạn học, ngồi trước bánh kem đốt nến.
“Mau ước nguyện đi!” Hai mắt cô ấy sáng lấp lánh như sao nhìn tôi.
Trước giờ chưa từng có người chúc mừng sinh nhật cho tôi. Cha mẹ câm điếc căn bản không có tâm tư nhàn rỗi đi lo chuyện này, mà Diêu Mông, không biết là cô ấy nhìn thấy ngày sinh nhật của tôi ở đâu. Cô gái tùy tiện như vậy, nhưng đối xử với tôi ngược lại coi như có lòng.
Tôi ôm lấy eo cô: “Tôi hy vọng vĩnh viễn có thể ở cùng với Diêu Mông.”
Cả đám đều la hét lên, hốc mắt Diêu Mông ẩm ướt: “Đồ ngốc! Nguyện vọng mà nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.”
Tôi cúi đầu hôn cô một cái: “Không đâu, sẽ linh nghiệm mà.”
Anh không giết em, vậy chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.
***
Chia tay đến còn nhanh hơn so với dự tính, nhưng dường như cũng là hợp tình lý.
Có lẽ là do bạn trai của những cô gái khác đều có tiền hơn tôi, bọn họ có thể đi xem phim, ăn chocolate, mua váy, mà tôi chỉ có thể nắm tay cô ấy, mang cô đi vòng vòng dạo công viên; cũng có lẽ là do thường xuyên ra vào nhà của tôi, nhìn thấy cha mẹ ngây ngốc câm điếc của tôi, còn có cả căn phòng nghèo khó, làm cho sự chán ghét tích tụ dần trong lòng cô; hoặc giả là bởi vì cô chủ nhiệm lớp luôn tận tình khuyên nhủ dạy dỗ chúng tôi, thậm chí còn là giáo huấn nghiêm khắc, cuối cùng khiến cho cô dao động...
Thật ra tôi thấy không sao cả, nói với giáo viên chủ nhiệm: “Em yêu đương với bạn ấy là nghiêm túc, cũng không ảnh hưởng đến thành tích. Em sẽ không chia tay đâu.”
Chủ nhiệm lại nói: “Diêu Mông đã đồng ý sẽ chia tay với em. Thành tích học tập của bạn ấy học kỳ này trượt dốc thê thảm. Em không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho bạn ấy chứ.”
Lúc tôi trở về phòng học, liền nhìn thấy Diêu Mông nằm sấp trên bàn, khóc rất thê thảm, mấy cô bạn bên cạnh đều đang an ủi cô.
Tôi đi qua, ngồi xuống cái bàn đối diện cô, tất cả mọi người trong phòng học đều đang nhìn chúng tôi.
“Đừng khóc.” Tôi xoa xoa đầu cô, “Tiểu Mông, tình yêu của anh dành cho em sẽ không thay đổi. Đợi qua vài năm nữa anh có sự nghiệp ổn định rồi, lại đến tìm em.”
Cô khóc càng nhiều, nhưng cũng không làm gì để cứu vãn.
Tôi cảm thấy thật bình thường, đây là Diêu Mông của tôi. Nhưng cô đại khái cũng không hiểu rõ lắm, những lời tôi nói, là thật sự nghiêm túc. Tôi không có kiên nhẫn để tốn thêm mấy năm thời gian, đi tìm một cô gái hợp khẩu vị như vậy.
***
Cuộc đời tôi sau đó đã thay đổi triệt để.
Cha mẹ nói thật với tôi họ không phải là cha mẹ ruột, tôi ngây ngốc ở lại Lâm thị cảm thấy thật nhàm chán, cũng không thể giết thêm người nữa, dứt khoát thi vào đại học Hồng Kông, thuận tiện tìm người thân, xem xem cái dạng cha mẹ như thế nào, lại vứt bỏ tôi.
Mà sai lầm lớn nhất đời này của tôi, chính là bị cái tên biến thái Lâm Thanh Nham tính kế.
Đây thật sự là trò cười không hiểu tại sao, thật kỳ lạ là tôi lại trở thành kẻ giết người liên hoàn, còn tưởng rằng vì những bộ thi thể lúc trước bị cảnh sát biển đúng lúc vớt lên được. Tôi rõ ràng đã quăng ở vùng biển quốc tế rất xa mà. Tôi chỉ có thể trốn chui trốn nhủi, sau đó mới làm rõ được, mẹ nó, thì ra là chuyện của một tên hung thủ khác lại quăng lên đầu tôi.
Nói đến s


Snack's 1967