watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015

Lượt xem: 134570

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/570 lượt.

ng báo cô sẽ về muộn.
Ăn đêm ở Tiêu Tương Uyển, Duyệt Tâm cảm thấy không muốn ăn, thẫn thờ nhìn các món trên bàn ăn.
Thư ký Vu liên tục gắp thức ăn cho cô, "Nào, Duyệt Tâm, canh này rất ngon...Nếm thử món sò nướng đi."
Ăn xong mọi người chào tạm biệt nhau rồi ra về.
Viên Nhược Hồng cũng đường với Duyệt Tâm nên có lý do chính đáng mời cô đi cùng.
Duyệt Tâm muốn từ chối nhưng thấy thái độ chân thành của Viên Nhược Hồng, lời nói chưa kịp thốt ra đã dừng lại.
Thư ký Vu đứng bên cạnh nói: "Duyệt Tâm, cô đi xe của tổng giám đốc Viên an toàn hơn." Nếu cô vẫn kiên quyết từ chối sẽ không hay.
Duyệt Tâm đã biết trước hai người sẽ bối rối khi ở cạnh nhau, trên đường, cô ngồi trên xe của anh, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Viên Nhược Hồng rất vui, anh liên tục hỏi cô vài vấn đề liên quan đến công việc.
Với chủ đề này, Duyệt Tâm không thể trốn tránh nên nói chuyện cùng anh.
Chỗ Duyệt Tâm và Vĩ Vĩ ở cách bãi đỗ xe khá xa, đèn đường rất tối, lúc Duyệt Tâm xuống xe, Viên Nhược Hồng đề nghị đưa cô lên nhà.
Duyệt Tâm xua tay nói: "Đưa tôi về đã làm phiền anh lắm rồi, tôi không muốn để anh mệt hơn nữa."
Viên Nhược Hồng không để ý đến lời nói của cô, kiên quyết bước xuống xe.
Gió đêm thổi rất lạnh, Duyệt Tâm ôm hai vai muốn làm cho mình ấm hơn một chút.
Viên Nhược Hồng cởi áo khoác của mình khoác cho cô.
Có lẽ anh tạo cho cô cảm giác gượng ép nên Duyệt Tâm bất giác lùi lại phía sau.
Nhưng Viên Nhược Hồng không để cô có cơ hội đó, anh giữ lấy bàn tay mềm mại của cô, nói với một giọng vô cùng dịu dàng: "Duyệt Tâm, hãy cho anh một cơ hội!"






Hóa ra, chỉ có yêu sâu sắc mội người mới có thể khiêm nhường như thế
Duyệt Tâm vỗ nhẹ lên ngực muốn làm cho tim mình đập chậm lại, mặt cô nóng bừng như lửa đốt, đầu óc rối tung.
Cô quên mất vì sao mình phải trốn chạy, cô chỉ nhớ câu nói đó của Viên Nhược Hồng: "Duyệt Tâm, hãy cho anh một cơ hội!"
Suýt chút nữa cô đã lao vào lòng anh.
Nhưng cũng đúng vào lúc đó, họ vẫn không thể đến với nhau, vào giây cuối cùng, cô quay người bỏ chạy.
Cố Nam im lặng một lát rồi tự cười mình: "Anh lo cho em suốt buổi tối, nghĩ em..."
"Nghĩ em làm sao? Cho dù em thế nào cũng không liên quan đến anh, chúng ta đã ly hôn rồi!" Cô nói rất rõ ràng, giọng điệu lạnh lùng.
Câu nói này khiến cho Cố Nam tức giận: "Anh nghĩ em ở cùng người đàn ông có chút tiền thối tha đó, quên mất bổn phận của mình!"
Trái tim Duyệt Tâm trở nên lạnh lẽo, những chuyện cũ hiện lên trong ký ức của cô, cô chất vấn Cố Nam: "Bổn phận của em là gì? Anh cảm thấy như anh bây giờ tốt lắm sao?"
Cố Nam nghĩ hồi lâu, anh cảm thấy giằng co với vợ cũ không có gì hay, anh nên từ bỏ, chúc cô có được hạnh phúc mới. Nhưng anh không làm được.
Duyệt Tâm là người anh ngủ mơ cũng thấy hình ảnh cô, là người hằng ngày anh nhớ đến là thấy buồn. Anh sợ nếu anh biến mất trong cuộc sống của cô, cô sẽ quên anh. Vì thế Cố Nam muốn thường xuyên nhắc cô anh vẫn còn tồn tại và nhớ đến cô.
Cố Nam không ngờ Duyệt Tâm cũng có thể nổi giận với anh.
Cố Nam không ngờ, chịu đựng cơn tức giận của người khác lại khó chịu, buồn bã và không dễ dàng đến thế.
Trước đây, lúc hai người ở bên nhau, đều là anh nổi giận, cô nhẫn nhịn, Duyệt Tâm luôn giống như mặt nước hồ trong suốt, không hề gợn sóng.
Bây giờ, trong một hoàn cảnh khác, anh mới hiểu, hóa ra, chỉ có yêu sâu sắc một người mới có thể khiêm nhường như thế.
Nếu trách thì chỉ có thể trách anh hiểu điều này quá muộn.
Mấy ngày nay, Duyệt Tâm bận làm việc nên không quan tâm đến các chủ đề nóng hổi trong công ty, nghe người khác đồn thổi: có một cô gái trong doanh nghiệp Hồng Kông để ý tới Hàn Hiên nên thường đến công ty.
Cô gái trẻ ăn mặc thời trang, yểu điệu đứng ngoài cửa phòng làm việc của họ, nói bằng tiếng phổ thông của Hồng Kông gọi Hàn Hiên khiến mọi người không nín được cười.
Hàn Hiên bị mọi người cười, cậu ngại ngùng đỏ mặt mời cô gái sang phòng nghỉ, lúc về không quên giải thích: "Chỉ là một người bạn mà thôi, không quen với Bắc Kinh nên muốn em làm hướng dẫn viên."
Duyệt Tâm đề nghị: "Thế thì đi đi, thời gian làm thêm giờ lần trước coi như nghỉ bù là được."
Hàn Hiên chăm chú nhìn Duyệt Tâm hỏi: "Chị để em đi thật sao?"
Duyệt Tâm có ý tốt, trêu cậu: "Đương nhiên để cậu đi, nếu không sẽ làm lỡ việc cả đời của cậu, mọi người trong phòng mình sẽ đắc tội lớn với cậu!"
Thật ra cô không có ý gì khác nhưng lại khiến Hàn Hiên không vui, cậu nghiêm mặt nói: "Em biết chị có lòng tốt, chị đừng coi em như một đứa trẻ không hiểu biết nữa!"
Phản ứng thái quá của Hàn Hiên khiến Duyệt Tâm hơi tủi thân. Cô nghĩ cho cậu, cậu không những không hiểu còn nghiêm mặt phản đối cô. Cô cắn môi không nói gì, cầm tập tài liệu đi tìm thư ký Vu.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé mỏng manh của cô, Hàn Hiên cảm thấy lòng thắt lại, cậu thầm chửi mình một câu.
Từ lúc đi với Duyệt Tâm đến công ty của Cố Nam lần trước, bỗng nhiên Viên Nhược Hồng thay đổi cách làm việc, tất cả công