
Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất
Tác giả: Mĩ Bảo
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341295
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1295 lượt.
ựa lưng vào ghế, “Em là một cô gái thông minh.”
Linh Tố không kiên nhẫn thêm được nữa, “Anh muốn hỏi em chuyện gì?”
Bạch Sùng Quang chăm chú nhìn thẳng vào mắt Linh Tố, “Mới có vài ngày mà em đã ghét anh ra mặt rồi. Sức ảnh hưởng của Khôn Nguyên quả nhiên kinh người.”
Linh Tố càng bực mình: “Có chuyện gì thì anh nói thẳng ra. Em còn chưa ăn sáng đây.”
Bạch Sùng Quang gõ vào cửa kính, tài xế lập tức lái xe đi. Linh Tố khẽ thở dài, nhưng cũng không đòi xuống xe. Đợi chiếc xe rẽ vào đường lớn, Bạch Sùng Quang mới mở miệng: “Em cũng đưa cậu ta đến thư viện đó. Ở đó có gì đặc biệt sao?”
Linh Tố vặn lại: “Rốt cuộc các anh coi em là gì vậy? Một kẻ lừa đảo hay là một nàng tiên?”
“Linh Tố, anh tuyệt đối không có ý coi thường em. Anh tin em. Nhưng Bạch Khôn Nguyên thì chưa chắc. Cậu ta vốn tính đa nghi, nếu như không được nhìn tận mắt nghe tận tai, thì cậu ta tuyệt đối không dễ dàng tin đâu.”
Linh Tố ngồi im lắng nghe, cảm thấy câu nói này thật chối tai, nhưng lại không biết lý do vì sao nó chối tai. Trong chớp mắt trong đầu cô lóe lên một đoạn kí ức gì đó, nhưng cô lại không kịp tóm lấy, đoạn kí ức tan biến, làm cô đột nhiên thấy hoảng hốt trong lòng.
Cô cố gắng nói bằng giọng bình thản: “Chỉ là một thư viện thôi mà. Sao anh lại lo lắng như thế? Rốt cuộc thứ quan trọng là thư viện đó hay là dị năng của em? Bạch Sùng Quang, anh tiếp cận em như thế này rốt cuộc là vì sao chứ?”
Bạch Sùng Quang nổi khùng: “Anh tiếp cận em là có mưu đồ hiểm ác, còn Khôn Nguyên thì không à? Em thật là thiên vị quá đáng.”
Linh Tố bực mình nói: “Chuyện của Bạch gia các anh chẳng có liên quan gì đến em hết. Nếu muốn mời em làm phép thì đưa tiền ra. Còn không thì thứ lỗi em chẳng có gì để nói cả.”
Bạch Sùng Quang chẳng những không để bụng thái độ khó chịu của cô, mà còn túm chặt tay cô nói: “Linh Tố, em không phải là người hám tiền hám của! Em mau nói cho anh biết, có phải em đã biết được điều gì không?”
“Điều gì là điều gì?” Linh Tố nóng ruột nhìn anh, “Anh Bạch, gần đây anh thật không bình thường. Có gì anh nói thẳng ra có được không? Em không thông minh, không hiểu được ám hiệu của anh đâu.”
Bạch Sùng Quang thở dài một tiếng, buông tay cô ra, nói: “Em có muốn biết nguyên nhân cái chết của Lâm Lang không?”
Quả nhiên chuyện có liên quan đến Lâm Lang.
“Hôm đó lúc Lâm Lang đang bơi trong hồ bơi của nhà thì đột nhiên phát bệnh, được đưa ngay đến bệnh viện, bệnh tình nhanh chóng được khống chế. Nhưng đến sáng sớm hôm sau lại đột nhiên phát bệnh, cấp cứu không ăn thua, nó đã ra đi như thế.”
“Anh nghi ngờ cái chết của cô ấy là do có người gây ra sao?”
Bạch Sùng Quang mặt mày xanh lét, “Đêm hôm đó người ở lại bệnh viện trông con bé là Khôn Nguyên.”
Linh Tố lập tức hét lên: “Bạch Sùng Quang!”
“Em không tin?”
“Chỉ là lời nói suông vô căn cứ. Hơn nữa Khôn Nguyên không phải là người như thế.”
Bạch Sùng Quang hỏi vặn lại: “Người như thế là thế nào? Em hiểu được bao nhiêu về cậu ta?”
Linh Tố tắc tị.
Cô hiểu được bao nhiêu về Bạch Khôn Nguyên chứ?
Cô cắn răng kiên định: “Lâm Lang không phải bị hãm hại mà chết. Trên người cậu ấy không có oán khí.”
Bạch Sùng Quang dường như bị đóng đinh tại chỗ, sau vài giây hoảng sợ, anh run giọng nói: “Quả nhiên là thật…”
Linh Tố cảm thấy buồn cười. Lúc người khác không tin cô có thể nhìn thấy ma quỷ, thì các vong hồn cứ lượn lờ trước mắt cô; bây giờ người khác tin cô có khả năng đó, thì cô lại trở về là một người bình thường. Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.
“Cái chết của con bé vốn đã kì quái. Vốn dĩ Lâm Lang rất khỏe mạnh. Trước khi qua đời một tháng, nó và anh đã lặn xuống rặng san hô dưới đáy biển để ngắm con thuyền bị chìm dưới đó. Khoảng thời gian trước khi phát bệnh, nó khá mệt mỏi vì phải viết luận văn, nhưng vẫn rất bình thường. Cái đêm nó được đưa vào viện, sau bữa tối nó đã ra ngoài, nửa đêm mới được đưa trở lại bệnh viện. Sau thì cãi nhau với Khôn Nguyên, bệnh tái phát không còn khả năng cứu chữa, nên mới qua đời.”
“Những lời này có thể nói lên điều gì chứ?”
“Rốt cuộc nó đã đi đâu vào cái đêm hôm đó, và tại sao bọn nó lại cãi nhau?”
Bạch Sùng Quang mặt mày căm phẫn, siết tay thành nắm đấm, ánh mắt hung dữ: “Linh Tố, anh nhất định phải làm cho rõ cái chết của Lâm Lang!”
Linh Tố nhìn bộ mặt hung tợn của anh ta, trong lòng bất an, thầm đề cao cảnh giác. Tại sao sau khi Lâm Lang đã chết được ba năm anh ta mới bắt đầu điều tra về cái chết của cô ấy? Tại sao phải lật lại chuyện cũ vào lúc cuộc đấu đá nội bộ Bạch gia bước vào thời điểm quyết định?
“Nếu không có chuyện gì khác, em phải đi đây.” Cô bảo tài xế dừng lại, mở cửa xuống xe.
Bạch Sùng Quang đuổi theo nói, “Linh Tố, Bạch Khôn Nguyên không phải là một nhân vật đơn giản đâu.”
Linh Tố cảnh giác đưa mắt nhìn anh.
“Còn nữa, Lâm Lang có nhắc đến chuyện di chúc với em không?”
Linh Tố khẽ nhướn mày.
“Anh nghi ngờ nó để lại di chúc nhưng bị Bạch Khôn Nguyên giấu nhẹm đi rồi.”
Đứng trước mặt Linh Tố lúc này là một Bạch Sùng Quang dường như đã bị tẩu hỏa nhập