Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Tác giả: Mĩ Bảo

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341263

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1263 lượt.

g giấu nổi sự ngưỡng mộ trong ánh mắt.
Linh Tố chỉ hận mình đã không đeo mặt nạ, sau khi xuống xe cô vội vàng lùi vào trong góc.
Tiêu Phong cũng không để bụng, chỉ mỉm cười dõi theo bóng cô.
Linh Tố đi được mấy bước, đột nhiên dừng chân, quay đầu lại.
“Cái đó…” Cô đắn đo nửa ngày trời, cuối cùng mới nói: “Đời người ngắn ngủi, khổ đau chồng chất. Cho dù tôi có không ưa ông ta đến đâu, trong vài chục năm tới, nhất định sẽ có một ngày tôi hối hận, muốn gặp ông ta một lần.”
Tiêu Phong nhìn cô thật sâu, “Nếu bác biết được tin này, chắc sẽ rất vui.”
Linh Tố miễn cưỡng nở nụ cười, “Anh sắp xếp thời gian đi.” Nói đoạn quay lưng bước vào thang máy.
Rạng sáng hôm sau hai người lên đường. Nền trời xanh thẳm, trong vắt như ngọc, xa xa nhuốm màu vàng chanh. Những con chim buổi sớm hót líu lo trên cành.
Tiêu Bá Bình không ở trong nước, muốn gặp ông phải ra nước ngoài.
Tiêu Phong nói: “Chúng ta sẽ về ngay, không cần mang nhiều đồ.”
Vì thế Linh Tố chỉ xách theo một chiếc ba lô du lịch, đi một đôi giày tiện lợi, ăn bận trông như học sinh vậy.
Một chiếc xe Trường An đột nhiên lao tới, Lý Quốc Cường nhảy xuống hốt hoảng hỏi: “Tiểu Thẩm, tôi nghe nói em bị kẻ xấu tấn công, em không sao chứ?”
Linh Tố nhìn thấy anh ta bèn sầm mặt nói: “Chuyện xảy ra được nửa tháng rồi, bây giờ anh mới hỏi? Nếu tôi chết rồi, chắc lúc này đang trong quá trình phân hủy.”
Tiểu Lý luôn mồm xin lỗi.
Linh Tố tức mình nói: “Tại sao bọn họ tìm đến tận nhà tôi được? Chắc chắn do các anh để lộ manh mối.”
Tiểu Lý khom lưng mãi: “Thật sự không phải do tôi mà! Nếu để tôi biết ai đã làm lộ thông tin, cho dù hắn là ai tôi cũng đánh cho một trận tan xương nát thịt.”
“Thôi đi! Đừng có khom lưng nữa. Tôi còn chưa chết đâu.” Linh Tố vừa tức vừa buồn cười, quay người đi thẳng.
Tiểu Lý thất kinh: “Em định đi đâu thế? Vụ án nhà họ Bạch thì sao?”
Một người đàn ông cao lớn bỗng nhiên chặn anh lại, người này trầm giọng lạnh lùng nói: “Cô ấy không phải tài sản công, các anh đừng làm phiền cô ấy nữa.”
Người đàn ông này ngũ quan rõ nét, mặc chiếc áo khoác màu đen, bộ dạng ung dung, khí thế lẫm liệt, giống như vừa bước ra từ Bến Thượng Hải. Tiểu Lý đổ mồ hôi đầy lưng, người đàn ông kéo Linh Tố lên xe đi thẳng.
Sau khi máy bay cất cánh, Linh Tố mới nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi chẳng muốn giúp Bạch gia chút nào.”
Tiêu Phong chẳng nói lời nào, chỉ siết chặt bàn tay cô.
Linh Tố khẽ thở dài. Gần đây cô rất hay thở dài, dường như chuyện gì cũng có thể khiến cô phiền não u uất. Kỳ thực cô hiểu rõ muốn vượt qua được rào cản mang tên Bạch Khôn Nguyên chỉ có thể dựa vào chính sức cô mà thôi.
Máy bay nhẹ nhàng lướt trên không trung, Linh Tố dần thiếp đi. Tiêu Phong bảo tiếp viên hàng không đem chăn đến tự tay đắp cho cô.
Ở khoảng cách gần thế này, anh có thể dễ dàng chiêm ngưỡng làn da trắng muốt, sống mũi cao ráo, bờ môi gợi cảm, hàng mi vừa dài vừa dày đổ bóng trên khuôn mặt cô. Không biết cô đang có giấc mơ đẹp gì mà khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười ngọt ngào.
Anh đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Linh Tố sốt cao khóc lóc giằng co luôn miệng gọi mẹ, trong lòng chợt thấy xót xa. Giọt nước mắt đó rơi vào lòng bàn tay anh, nóng rực như lửa.
Bây giờ, cô lại phải đi tiễn người cha ruột về với cát bụi.
Anh cảm khái trong lòng, giơ tay cài lại chăn cho cô. Sau một hồi im lặng ngắm nhìn, cuối cùng anh vẫn không cưỡng lại được ý nghĩ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trìu mến lên vầng trán trắng ngần của cô.
Sau này anh sẽ chăm sóc cô.
Có xe đến sân bay đón họ. Tài xế khom lưng nói: “Đại thiếu gia đã vất vả rồi.”
Tiêu Phong giới thiệu Linh Tố: “Đây là nhị tiểu thư.”
Tài xế lập tức khom lưng chào cô: “Nhị tiểu thư cũng vất vả rồi, tôi là A Huy.”
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Linh Tố được tiếp đón long trọng thế này, cô định đáp lễ, nhưng Tiêu Phong nhanh tay nhanh mắt vội kéo cô lên xe.
Cô rất lấy làm lạ, “Tôi tưởng chỉ có người Nhật mới có thói quen này?”
Tiêu Phong so vai, “Các bậc trưởng bối vẫn còn quan tâm đến mấy thứ này, anh thì không.”
Chiếc xe lướt qua những cánh đồng lúa mạch xanh vàng xen kẽ, sau đó đi vào trong núi. Đi hơn mười cây số đường núi, chiếc xe cuối cùng dừng lại trước cổng căn biệt thự nằm ở nơi sơn thủy hữu tình, chim ca bướm lượn.
Lúc này Linh Tố mới nhận thức được cái gọi là người có tiền. Ngày trước cô muốn rớt con ngươi khi nhìn thấy biệt thự trên núi của Bạch gia. Nhưng biệt thự của Tiêu gia chiếm trọn quả núi, chặt đá mở đường, phòng ốc rộng như thành trì, khuôn viên rộng rãi có thể tổ chức đua ngựa.
Chiếc xe dừng lại trước sân. Vài người đàn ông mặc áo đen nhanh nhẹn bước tới, giúp họ mở cửa.
Những người này ai nấy trẻ trung khỏe mạnh, cao to vạm vỡ, Âu phục gọn gàng, cử chỉ thành thục. Đứng gần bọn họ, Linh Tố có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Cô đưa mắt nhìn họ ngờ vực, một người đàn ông cung kính khom lưng chào cô: “Hoan nghênh nhị tiểu thư đã trở về.”
Linh Tố có chút lúng túng, đây là nhà của bố cô, nhưng cô lại chẳng có chút cảm giác thân thuộ


XtGem Forum catalog