
Tác giả: Vu Trinh
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 134749
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/749 lượt.
nữ sinh, cho đến những bà cô chưa chồng, không ai là không ái mộ hắn.
Thậm chí mấy bà cô bình thường hay chê cười nữ giáo viên, cũng mong muốn được trở thành phu nhân Chủ tịch.
Từ Đông Thanh yên lặng lắng nghe, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được cảnh những khối thịt trên người cũng có thể khiến xương cốt mềm nhũn, còn có thể như bơ tan, thậm chí là bốc cháy?
Cô xì mũi khinh thường, phỏng đoán những bà tám khẳng định là mắc chứng sụn xương, nếu không thì chắc là căn bệnh háo sắc phát tác quá lợi hại khiến thần kinh mỗi người đều rối loạn.
Đồ Tỉ Phu dựa vào một bộ tây trang phẳng phiu, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mê chết người, sức quyến rũ truyền khắp sân trường, mỗi người đều bị vẻ ngụy trang hoàn hảo của hắn lừa, cho rằng hắn là phần tử thiện lương, khiêm tốn vô hại.
Không biết vì sao, ở một bên, cô cảm thấy trong lòng bất an, nóng nảy, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hắn tiêu diệt.
“Cô giáo Từ đang bận cái gì à?”
Thành viên Nhất Hào trong hội bà tám đột nhiên xuất hiện bên người cô, giả vờ hỏi, nhất định là bị phái tới thăm dò tình hình xong trở về nói năng linh tinh đây mà.
“Sắp xếp thời khóa biểu học bổ túc.” Cô chẳng muốn nói dối mấy bà tám này.
“Học bổ túc? Ai học bổ túc?” mấy bà tám cùng sáng mắt lên, giống như bắt được không khí bát quái, liên tục hỏi.
“Lớp của tôi.” Cô xem chữ như vàng, cũng không muốn nhiều lời.
“Tôi nói này cô giáo Từ, toàn trường đều biết lớp mười hai ban A không thể cứu được, cô đừng tốn công tốn sức, lãng phí thời gian nữa.” bà cô đồng Nhất Hào cay nghiệt nói.
Cô bình thường hay bất đồng với bọn tiểu quỷ ấy, nhưng nghe người khác công kích học sinh của mình, cảm giác thật chói tai, lập tức xù lông như gà mái mẹ bảo vệ đàn gà con.
“Cô giáo Lưu, tôi muốn lãng phí thời gian hay không là việc của tôi, không phiền cô hao tổn tâm trí. Con người tôi chính là thích giúp đỡ học sinh, tối thiểu bọn chúng cũng là ngay thẳng thiện lương, không giống vài người làm giáo viên nhưng mồm miệng lại hỏng hết rồi.” Từ Đông Thanh bên ngoài cười, trong lòng không cười đáp lễ.
“Cô – không biết phân biệt!” bà cô Nhất Hào giận dỗi, uốn éo cái mông đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, Từ Đông Thanh âm thầm nguyền rủa, hi vọng đôi giày cao gót năm cm khiến cô ta té ngã một cái.
Mười hai giờ trưa, tiếng chuông vừa vang lên, Từ Đông Thanh lập tức lao ra khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đến phòng ăn lấp đầy cái bụng đang đói, đột nhiên đầu đụng vào một bức tường thịt.
Cô lảo đảo ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô tuấn tú trước mắt.
“Cô giáo Từ.”
Chỉ nhìn ánh mắt của hắn cũng biết hắn không có ý tốt, nhất là trong trong từ điển của hắn không có hai từ “Lễ phép”, lại vẫn nhận thức được gọi cô là cô giáo Từ, nghĩ cũng biết hắn đang âm mưu tính toán.
“Làm gì?” cô không khách khí nhìn hắn chằm chằm.
“Không rảnh!” Cô hất đầu.
“Tôi cũng muốn thảo luận với cô vấn đề liên quan đến những hoạt động tự mình cố gắng tháng sau.”
“Hoạt động tự mình cố gắng không liên quan đến tôi, đi tìm nhóm hoạt động ngoại khóa ấy.”
“Cô quên rồi sao? Cô là người chuẩn bị cho nhóm hoạt động ngoại khóa.”
Nói đến cái này, Từ Đông Thanh trong bụng nổi giận.
Mấy ngày trước trong cuộc họp nghiệp vụ, cô bị tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi lập kế, cố ý ném cho cô chức vụ chuẩn bị cho nhóm hoạt động ngoại khóa, hai người thù mới hận cũ càng chồng chất.
Từ Đông Thanh không phải là loại người thích nghe người khác định đoạt, nhưng địch ở trong tối, cô ở ngoài sáng, cô bị khuất phục bởi chính sách tàn bạo và năm đấu thóc, không thể bị mắng chửi, đến tiền trợ cấp cũng không có mà sống.
Hiện tại thì tốt rồi, cô cũng biết tai họa về sau, âm mưu sau này khẳng định còn đặc sắc hơn.
Từ Đông Thanh rất muốn trốn chạy, không thể không nói: “Anh rõ ràng lấy việc công trả thù riêng, lấy cớ để tôi không cách nào cự tuyệt được.” Cô quay đầu, nhìn chằm chằm hắn với vẻ không vui.
“Tôi hoàn toàn là vì thảo luận việc công mà đến, cô đừng có suy nghĩ nhiều quá.” Hắn vui vẻ, giống như gian kế đã được như ý.
Hắn sử dụng quyền lực để uy hiếp cô, cô không thể làm gì khác hơn là cam tâm tình nguyện bị hắn bắt cóc đến phòng ăn.
Tâm tình tồi tệ đến cực điểm, nhưng Từ Đông Thanh cũng sẽ không ngược đãi cái bụng của mình, động tác gọn gàng chồng chất tất cả các đĩa thức ăn. Đồ Tỉ Phu nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin cô như thế nào có thể nhồi nhét nhiều thức ăn như vậy vào thân hình mảnh mai đó.
Cô quyết định coi hắn như người tàng hình, phối hợp bưng đĩa, chọn chỗ ngồi, lập tức cầm đũa ăn ngấu nghiến, quả thật coi như ở trước mặt cô là một con vật khổng lồ không tồn tại.
“Tôi muốn cô bắt đầu chuẩn bị cho hoạt động tự mình cố gắng lần này.”
Trên đầu vang lên giọng nói khiến cả khuôn mặt sắp vùi vào trong đĩa của Từ Đông Thanh gần như úp vào thức ăn.
Nuốt thức ăn trong miệng xuống. cô dùng tinh thần của Holmes (Sherlock Holmes ) liếc nhìn hắn một cái. Hắn chỉ ăn có một miếng sandwi