Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngàn Năm Chờ Đợi

Ngàn Năm Chờ Đợi

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 134641

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/641 lượt.

là Hạo Thiên – thiếu chủ của tiêu cục . Nàng ngày ngày đều phải chịu đau khổ, trời mưa thì phòng ở không được tu bổ rách mướp, khi đông đến thị lạnh run , mỗi ngày chỉ dựa vào cháo hoa cho đỡ đói. Chỉ là , nàng lặng lẽ nhẩm tính từng ngày cho đến ngày giỗ của cha mẹ, bởi vì chỉ có duy nhất ngày hôm ấy nàng mới có thể cùng ca ca đi bái tế phần mộ của cha mẹ.
-“Cha, nương, ta rất tốt. Hạo Thiên đối với ta tốt lắm.” – Mỗi lần đến trước phần mộ của cha mẹ nàng đều nói như thế, sau đó chờ ca ca kể về cuộc sống trong một năm của hắn.
-“Cha , nương ! Ta sẽ báo thù ! Cha mẹ ở dưới suối vàng có thể yên nghỉ …. Cha , nương. Vì cái gì hai người thật tàn nhẫn, nếu đã cho ta một thê tử tại sao không sớm nói cho ta biết?”
-“Ca?”
-“Nguyệt nhi, có người cần gặp muội.”
-“Ân.” – Nàng cảm thấy ca ca mình có chút quái dị, trong mắt phảng phất tràn ngập sự hối hận.
Không thể tin được hắn đưa nàng về nhà hắn, một nữ tử trung niên xinh đẹp vừa thấy nàng liền gắt gao ôm chặt , nắm tay nàng khóc –“Là nàng , nàng là Hương Ngưng.”
-“Ta gọi là Ẩn Nguyệt” – Nàng nhỏ giọng trả lời.
-“Không phải, con là nữ nhi của ta , nữ nhi mười mấy năm trước bị cướp đi.”
Trước mặt nàng trở nên mơ hồ, thanh âm của người nữ nhân kia cũng dần dần biến mất, nàng cuối cùng cũng tìm thấy ấm áp … một cánh tay rắn chắc đang gắt gao ôm chặt nàng trong lòng ngực. Trong lúc nàng đang mở màng ngủ , nàng cảm giác được quần áo của mình bị ai đó giải khai, một đôi tay mềm mại khẽ vuốt ve bả vai nàng, một giọt nước lạnh lạnh giống như mưa nhẹ rơi trên bả vai nàng…..
-“Nguyệt nhi …” – Tiếng ca ca gọi làm nàng thức dậy, vội vàng sửa sang lại quần áo, sợ hãi lôi kéo tay hắn –“Ca, ta muốn về nhà .”
Hắn gật đầu mang nàng rời đi.
Trên đường không ai nói gì….
Vừa đến trước của tiêu cục, Âu Ẩn Nguyệt nhịn không được kêu lên –“Ca…”
-“Đừng gọi ta là ca ca, những năm này ta hận nhất chính là hai chữ ca ca này. Cả đời ta cũng không muốn nghe đến nó.” – Hắn vừa định rời đi liền bị Ẩn Nguyệt ôm chặt.
-“Âu Tinh Phàm, cho dù ta không phải muội muội của ngươi nhưng tại sao lại vội vàng rời bỏ ta đi?”
Hắn vẫn không nói gì.
-“Nếu không có vấn đề gì, vậy thì vĩnh viễn đừng gặp mặt.”
-“Hảo” – Ca ca của nàng như vậy liền rời đi, cho dù nàng có gào khóc thế nào hắn cũng không quay đầu.
-“Nếu đã không gặp mặt chi bằng không thấy! Chuyện xưa của ngươi rất hay , cám ơn ngươi!”
-“Ngươi không muốn biết kết cục như thế nào sao? – Thanh Ngưng nhìn hắn thật lâu.
-“Ta biết, bọn họ không còn gặp lại.”
-“Ngươi hy vọng kết cục như vậy sao ? Đáng tiếc là bọn họ đã gặp lại –Ca ca nàng nói –“ Gông xiềng của luân thường làm cho người ta phải kiềm nén dục vọng của chính mình , mới tạo thành bi kịch của ngày hôm nay. Hiện tại ta không thể tiếp tục phạm sai lầm để bản thân phải hối hận. Nguyệt nhi, đi cùng ta đi , chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa.”
-“Ta đều đồng ý với chàng” – Nàng biết rõ nếu trốn theo hắm sẽ phạm phải tội ác nhưng nàng vẫn làm thế.
Đáng tiếc bọn họ rời đi cưa lâu, Hương Tuyết liền treo cổ tự sát, trong bụng đã có bầu ba tháng.
Thanh Ngưng vừa nói xong, người nọ liền ôm ngực, hô hấp có chút khó khăn.
-“Ngươi có khỏe không?”
-“Không có việc gì, chuyện xưa của ngươi làm ta nhất thời phấn khích. Ta chưa từng nghe qua câu chuyện nào như thế.”
-“Chỉ là chuyện xưa thôi ngươi không cần để trong lòng.”



Nghiệt Duyên
Trên đường nhìn thấy người khác bị lừa gạt sớm đã quen mắt lắm rồi. Nên bây giờ cho dù mọi người có nhìn thấy một đứa bé bị đánh thì họ vẫn thờ ơ. Qủa thật cho dù có người bất bình nhưng cũng không dám xen vào việc người khác. Vị này là con của Quận Vương – Thừa công tử có tiếng bá đạo khắp vùng, lần trước có một thiếu niên hăng hái làm việc nghĩa đã sớm bị hắn đánh chết.
Nhưng may ra thế giới này vẫn còn nhiều người thấy việc bất bình mà ra tay tương trợ. Một nam tử mi thanh mục tú, quần áo hoa lệ, nhanh chóng lệnh cho hạ nhân ngăn cản –“Hắn rốt cuộc là làm sai cái gì mà ngươi đánh hắn như vậy?”
-“Uy! Thật là ngươi không sợ chết sao?” – Thừa công tử khinh thường cười lạnh.
-“Thầy tướng số nói ta có thể sống đến tám mươi tuổi”
Tạo hóa trêu ngươi lại làm cho hắn sinh ra trong gia đình gọi là chỉ cần ngoan ngoãn cầm Sử Ký hay Hán Thư mà đọc.
Tần Nghĩa Phàm từ nhỏ đã bắt đầu luyện công nên đương nhiên nội lực cũng không kém, nhưng nếu ba ngày mà vẫn không uống giọt nước nào .Nếu là người thường đã sớm không thể chịu được rồi.
Gương mặt kiều mị mang vẻ hoảng hốt nhìn hắn từ bên ngoài cửa. Ánh dương quang rọi vào làm hắn chói mắt. Đôi mắt đầy ẩn tình ấy dưới ánh mặt trời lại càng thêm động lòng người giống như một vị tiên tử đang khiêu vũ dưới nắng vậy.
Ý thức hắn dần trở nên mơ hồ rồi bất tỉnh nhân sự.
Lúc tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trên giường, bên tai vang lên tiếng thở dài cùng với than khóc.
-“Con nó có làm gì không tốt, luận về tướng mạo, luận tài trí hay nhân phẩm thì ông cũng không nên oán hận nó như vậy


Duck hunt