
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 134277
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/277 lượt.
ũng bắt đầu hận anh.
Anh có tâm hồn đẹp như thế, lại theo đuổi một cô gái rỗng tuếch.
Anh tài hoa như thế, có học thức như thế, lại sa vào vòng trác táng, ham thích gái đẹp.
Anh nghiêm túc như thế, lại bất cần đời, khinh nhờn tình yêu.
Mặt nào cũng là anh.
Anh là tên khốn kiếp!
“Tây Tây muốn mượn một cuốn sách của anh đấy!” Hạ Hạ nói với anh.
“Em thích Oscar Wilde à?” Anh nhìn cuốn sách mà em đang nắm chặt trong tay.
“Tiền anh cho mượn thì không cần trả lại, nhưng sách thì phải trả cho anh nhé!” Anh mỉm cười rồi nghiêm túc nói với em.
Em lúng túng gật đầu.
“Em sẽ trả cho anh.” Em đáp.
Tín Sinh, ngày đó cách đây hai mươi hai năm, anh đã nhớ ra chưa?
Mỗi một chi tiết, em đều nhớ rõ.
Vì sao lại để em gặp anh ngày hôm ấy chứ?
Nếu không gặp anh, em sẽ không phải chịu sự giày vò của nỗi nhớ rất nhiều tháng ngày sau. Có lẽ cuộc đời em giờ đây đã hạnh phúc hơn.
Nhưng, nếu có ai đó dám lấy mất ngày định mệnh đó của em, em chắc chắn sẽ đem hết sức lực của mình, cắn mạnh vào cánh tay kẻ ấy, để kẻ ấy phải buông tay trả nó lại cho em…
Đêm đó, em nằm trên chiếc giường chật hẹp của mình, cầm cuốn truyện mà anh từng xem qua, đọc đến tận bình minh.
Khoảnh khắc đó, nó là của em.
Trang giấy đã hơi ố vàng, em nghĩ trước kia rất lâu, có lẽ khi anh bằng tuổi em đã đọc qua cuốn truyện này.
Nhân vật chính trong truyện tên Dorian Gray, là một người đàn ông rất mực tuấn tú.
Cuốn truyện này em lấy vội trên giá sách của anh, trong biển sách đó, sao em lại vô tình lấy trúng cuốn “Bức chân dung của quỷ dữ” này của Oscar Wilde mà không phải cuốn khác chứ?
Chỉ là, mỗi khi thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau, em lại hận mình sao lại ở đó.
Một tối nọ, em diện chiếc váy đẹp nhất mà em có để đi gặp anh.
Ngày đó là lễ khánh thành một khách sạn mà anh thiết kế, được cử hành ở một nhà hàng Pháp đặt ở tầng cao nhất của khách sạn.
Hai tuần trước khi nghe Hạ Hạ nhắc qua, em liền năn nỉ cậu ấy mang em đi xem cho biết.
Vì muốn cậu ấy đồng ý, em đã phải dùng trăm phương nghìn kế để lấy lòng cậu ấy.
Cuối cùng, cậu ấy đã đồng ý mang em đi.
Song em chẳng hề hay biết là do ý của anh hay của cậu ấy mà ngày hôm đó, chúng ta không phải ba người, mà là bốn người đến.
Đỗ Lâm cũng đến.
Anh sợ anh ấy một mình buồn chán, nên đem em tặng cho anh ấy sao?
Sao anh lại đang tâm phủi bỏ lòng ái mộ em dành cho anh như thế?
Đỗ Lâm là một người hiền lành, là bạn cũ từng học chung với anh. Nhưng anh ấy trái ngược hoàn toàn với anh, anh ấy ăn mặc tuềnh toàng, lộ rõ vẻ nghèo túng.
Có điều, nói thật, hôm đó, trông anh ấy và em mới xứng đôi làm sao!
Tối đó, khi em xuất hiện, Hạ Hạ vừa thấy phục sức trên người em đã không nhịn được mà bật cười:
“Sao cậu lại ăn mặc thế này? Sớm biết thì mình đã cho cậu mượn váy của mình rồi, sao cậu không hỏi mình?”
Ngày đó, cậu ấy diện đồ rất đẹp, giống như công chúa vậy, còn em thì giống như nàng hầu nghèo khó chưa trải đời đứng bên cậu ấy.
Anh không cười nhạo em như cậu ấy.
Phụ nữ là thứ anh yêu nhất thế giới, vậy nên, anh luôn dịu dàng khoan dung với phụ nữ.
Nhưng anh lại không mời em khiêu vũ.
Em thấy anh và Hạ Hạ nhảy hết bản này đến bản khác, thấy thân thể hai người dây dưa một chỗ, thấy cậu ấy thỉnh thoảng ghé vào tai anh thì thầm, em càng hận mình hơn.
Sao em lại muốn đến đây chứ?
Em cắn chặt môi ngăn không cho mình bật khóc, nhưng nước mắt của em đã sớm đong đầy khóe mắt.
May là, đèn ở nhà hàng rất mờ, nên anh không thấy được nước mắt của em.
Nhưng, Đỗ Lâm ngồi cạnh em, người con trai cô đơn ấy đã cảm nhận được.
Anh ấy cố pha trò cho em xem, như thể biết em đang đau lòng.
Có lẽ, anh ấy đã từng gặp rất nhiều cô gái đau lòng.
Nhưng em nào có tâm trạng để quan tâm anh ấy?
Em tùy tiện đáp vài câu cho có lệ rồi bỏ mặc anh ấy.
Bị em lạnh nhạt, cuối cùng anh ấy cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng uống rượu, hết chén này đến chén khác.
Khi anh và Hạ Hạ khiêu vũ xong thì anh ấy cũng đã say khướt.
Sau đó, anh lái xe đưa bọn em về nhà, tiện đường chở anh ấy về luôn.
Trong đêm tối, xe chạy như bay. Hạ Hạ không ngừng tíu tít bên tai anh, hôm ấy cậu ấy rất vui vẻ, cảm thấy bản thân vô cùng nổi bật.
Em không muốn nói chuyện với cậu ấy, đành giả vờ mệt mỏi, tựa vào kính xe, lặng im không nói gì, song ánh mắt vẫn lén lút nhìn trộm sườn mặt anh.
Vẻ mặt phức tạp ấy, em có nhìn cả đời cũng không thấy chán.
Đỗ Lâm say mèm ngã vào cửa xe phía bên kia.
Em một mực muốn biết, anh ấy có quan hệ gì với anh?
Anh nói anh ấy là bạn học Đại học của anh, như vậy, anh ấy chắc cũng học Kiến trúc? Sao lại khác anh đến thế? Mà dường như các anh lại rất thân thiết.
Em của khi đó, có lẽ không biết dạng quan hệ này là gì, nhưng lại thấy được thứ tình cảm ẩn giấu trong đó. Đây là thiên phú của em.
Xe dừng lại ở một ngôi nhà cũ nát, nó cách biệt một trời một vực căn nhà của anh ở đường Bối Lộ.
Anh xuống xe, nói với em và Hạ Hạ: