
Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Chưa Lấy Chồng
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 134278
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/278 lượt.
>“Anh sẽ quay lại ngay!”
Sau đó, anh mở cửa sau xe, đỡ Đỗ Lâm đã say khướt ra ngoài.
“Có cần em giúp không?” Em hỏi một tiếng, giúp anh đỡ anh ấy ra. Anh ấy khá nặng ký.
Anh nhìn em cười lắc đầu, nói:
“Không cần.”
Nụ cười ấy ôn tồn biết bao!
Anh cố hết sức kéo anh ấy ra, khoát tay anh ấy lên vai anh, rồi nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Ánh mắt em vẫn không ngừng đuổi theo bóng dáng anh.
Lúc này, Hạ Hạ mất hứng nói:
“Mình ghét nhất là mấy gã say rượu.”
“Mình ra ngoài hóng gió một lát.” Em nói rồi xuống xe.
Em đứng ở bên cạnh xe, lẳng lặng nhìn anh.
Đó là khoảnh khắc em có thể chiếm riêng cho mình.
Anh đỡ Đỗ Lâm đi qua đường, hai người lắc lư vui sướng, vai kề vai, lớn tiếng hát hò.
Em lại thấy được một mặt khác của anh. Trong nháy mắt, em không nhịn được nở nụ cười, cả buổi tối bị anh lạnh nhạt, cả buổi tối thống khổ của em, giờ khắc này, đều được bồi thường thỏa đáng.
Cuối cùng anh và anh ấy cũng đi đến bậc thang dẫn vào nhà anh ấy, đúng lúc này, em thấy anh lấy ví tiền ra, rút ra mấy tờ tiền rồi lén nhét vào ví anh ấy.
Động tác của anh rất nhanh, chắc chẳng ai ngờ đến, chắc anh ấy cũng chẳng thể ngờ.
Phải đến sáng mai khi anh ấy tỉnh rượu, có lẽ mới phát hiện trong ví có tiền.
Sau này em mới biết, anh vẫn luôn tiếp tế cho người bạn cũ bất đắc chí ấy theo cách đó.
Tín Sinh, anh đối xử với đàn ông tốt hơn với phụ nữ nhiều.
Lúc anh xoay người đi về, em vội vàng ngồi vào xe.
Anh khe khẽ hát một mình, băng qua đường cái, đi về phía bọn em, mở cửa xe, thản nhiên nói:
“Đi nào!”
Để tiện đường thì lẽ ra anh sẽ đưa Hạ Hạ về nhà trước. Nhưng lần nào khi ba chúng ta đi cùng nhau, bất kể đi đâu, anh cũng sẽ chở em về trước.
Em đã mong đợi một ngày, người ở cạnh anh đến cuối cùng là em biết bao!
Chỉ cần một tối thôi em cũng thỏa lòng.
Em luôn mong quãng đường về nhà kia mãi mãi không bao giờ dứt…
Nhưng, trong hai mươi năm, đoạn đường ấy vẫn chỉ có mình em lẻ bóng đi về.
Hai mươi năm, quãng thời gian yêu anh, em chưa từng nản lòng vì anh, em chỉ luôn thất vọng về bản thân mình.
Nếu em yêu anh đến thế, đương nhiên là em yêu bản chất vốn có của anh, không phải sao?
Khi em nói anh là tên khốn kiếp, em đã sớm biết rồi.
Có một đêm, em nằm trên giường, nghe “Dạ khúc”, ôm cuốn “Bức chân dung của quỷ dữ”, cuốn truyện em đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
“Cậu ngây thơ quá đi! Hai người ở cùng nhau thì còn có thể làm gì chứ?”
Tín Sinh, khoảnh khắc đó, em cảm thấy muốn chết đi.
Tình yêu mà em dành cho anh, chưa bao giờ vương dục niệm.
Em của tuổi đó, khờ dại tin rằng tình yêu rất đơn thuần, rất thiêng liêng, rất siêu nhiên, tựa như thằng gù Quasimodo yêu Esméralda trong “Nhà thờ Đức Bà Paris vậy. Nó luôn mạnh mẽ hơn dục vọng, luôn thống trị dục vọng.
Chỉ có tình yêu như vậy mới là tình yêu tinh khiết cao quý nhất.
Nhưng anh đâu phải là thằng gù nhà thờ Đức bà.
Tuy em biết rõ anh từng có rất nhiều bạn gái, nhưng em vẫn luôn phỉnh phờ chính mình.
Nhưng em tự nhủ, anh sẽ không làm thế với cậu ấy.
Nhưng em tự mị hoặc em rằng, anh và cậu ấy cùng lắm chỉ ôm nhau và hôn môi mà thôi.
Nhưng em tin hai người rất trong sáng.
Câu nói “Cậu ngây thơ quá đi!” của cậu ấy đã khiến em bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.
Tỉnh mộng rồi, chợt chẳng biết mình đang ở đâu.
“Tây Tây? Cậu có đang nghe mình nói không đó?”
Em cố vờ như không có gì, nhưng miệng em, mặt em, và cả người em đều run rẩy.
“Mình đi ngủ đây.” Em ngắt điện thoại.
Em muốn hận anh, nhưng em không làm được.
Lúc này, em nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, là tiếng bố đến tiệm bánh mì làm việc. Ông ấy luôn đi đến sáng hôm sau mới về.
Đợi ông đi rồi, em xuống giường, mở tử bếp lấy chai brandy ra rồi ngửa đầu tu ừng ực mấy hơi liền.
Em không muốn tỉnh táo, em quá đau đớn.
Em trở về giường, lần đầu biết đến lợi ích của rượu.
Em giận dữ đến phát khóc.
Em ôm cuốn truyện của anh khóc đến khi say như chết.
Em tự hỏi mình vì sao? Anh có biết Hạ Hạ vốn là loại con gái coi tình yêu như trò chơi không? Khi cậu ấy hẹn hò với anh vẫn đong đưa với nhiều gã khác. Cậu ấy còn nhờ em giấu giếm, có mấy lần, cậu ấy nói dối anh là đi cùng em.
Cậu ấy thậm chí không còn trong trắng nữa, anh có biết không?
Anh không để ý sao?
Ít nhiều nhờ chai Brandy đó, em đã quên anh trong mơ.
Ngày hôm sau, em lại mê man như cũ.
Em sốt cao.
Bố không biết em đã uống cạn chai Brandy ấy, ông ấy cho em tiền, bảo em tự đến viện khám.
Em không đi, em hy vọng em bệnh đến chết luôn cho rồi, như vậy, có lẽ anh sẽ đau lòng vì em, sẽ nhớ rõ em. Dù sao, khi chết em vẫn còn trẻ thế kia mà.
Nhưng em không chết được.
Người em co quắp, em nằm liệt giường nhiều ngày liền, không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Hạ Hạ hẹn gặp em, em nói em bị bệnh.
Vì em không muốn gặp anh, không muốn để anh thấy dáng vẻ này của em.
Em nghĩ chỉ cần em không thấy anh thì có lẽ ngày nào đó em sẽ quên được anh.