80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341061

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1061 lượt.

thị. Thật là quá viên mãn!
Lúc xong việc trở về đại sảnh, mọi người đều nhìn họ cười cười mà không nói gì. Tần Tống thì vẫn bình thường nhưng cô “kỹ sư thiết kế tâm hồn” bên cạnh anh thì không được ổn cho lắm, gương mặt bé nhỏ đỏ bừng như sắp bị nấu chín đến nơi… Khụ khụ, xin hãy tha thứ cho vốn từ vựng ít ỏi vào lúc này của một người nào đó mới chỉ được thưởng thức hương vị tươi mát ngon lành nhưng vẫn chưa thật sự được nếm trải!
Tần Tống mất tự nhiên ho khan hai tiếng, quay đầu thấp giọng hỏi Đình Đình: “Em vẫn ổn chứ?”
Đình Đình trông có vẻ… không được ổn cho lắm! Đầu cúi thấp gần như tạo góc vuông với mặt đất, khoác chiếc áo vest rộng thùng thình của Tần Tống, để lộ ra phần gáy trắng ngần. Cô ngước mắt nhìn Tần Tống, lại được một phen nóng bừng cả người.
“Đi thôi, chúng ta về thôi!” Tần Tống kéo áo khoác, che chắn cho cô kín hơn nữa.
Hàn Đình Đình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi anh: “Có thể về rồi sao?”
Theo lẽ thường thì không thể… nhưng bộ dạng cô ngại ngùng xấu hổ như vậy, tự đáy lòng Tần Tống không muốn để cho bất kì người nào khác nhìn thấy, dù có là động vật giống đực hay giống cái, thành niên hay là chưa thành niên gì đi chăng nữa!
“Không sao, đi thôi!” Tần Tống không tiện giải thích, ôm lấy cô, trước ánh mắt dập dềnh làn sóng hiểu ngầm của mọi người, nhận đủ lời chúc tụng rồi rời đi.






“Hàn Đình Đình, tôi…” Tần Tống hít vào một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Tối hôm đó đã hôn em.”
***
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, nụ hôn đó không được nhắc đến thêm lần nào nữa.
Đêm hôm đó Tần Tống trằn trọc thao thức, gần như là thức trắng, khó khăn lắm mới gắng gượng được đến lúc trời hửng sáng, anh tung tăng đi xuống nhà, quả nhiên là “bánh bao nhỏ quê mùa” đã dậy trước rồi.
Tần Tống lượn tới lượn lui trong phòng khách. Đến khi bữa sáng được bày lên bàn ăn, Đình Đình vừa sắp đặt bát đũa vừa nhìn Tần Tống bằng ánh mắt kỳ quái: “Tần Tống, anh làm sao thế?”
Tần Tống xoay mặt vào trong, không thèm nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa”.
“Tần Tống!” Hàn Đình Đình đã nhanh nhẹn bước tới trước ghế sô-pha, ngồi xổm xuống: “Này, cái này cho anh, quà sinh nhật đấy!”
Tần Tống phút chốc mở to hai mắt, cuối cùng thì cũng đến rồi!
“Thực ra tôi định đưa anh từ tối hôm qua nhưng anh uống say quá.” Hàn Đình Đình đưa chiếc hộp trong tay cho anh: “Đây, chúc mừng sinh nhật! Chúc anh năm nào cũng được như hôm nay, luôn luôn bình an!”
Tần Tống ngồi thẳng dậy, cố gắng bày ra một bộ mặt cứng ngắc, giả bộ không hề để tâm, ngạo mạn nhận lấy, khấp khởi mừng thầm mở quà ra: Là một chiếc đồng hồ đeo tay nam. Anh sững người: “Sao… lại là thứ này?”
Hàn Đình Đình hoang mang: “Anh không thích à?” Cô phải dành dụm những hai tháng lương đó!
Tại sao lại là đồng hồ đeo tay? Đầu lông mày Tần Tống nhíu chặt lại, lặng thinh một hồi, đến lúc chịu không nổi mới hỏi: “Hàn Đình Đình! Đôi găng tay cô đan cho ai?”
“Tôi có đan găng tay gì đâu…” Hàn Đình Đình sững sờ.
Còn chối! Rõ ràng là có! Tần Tống nổi giận, mấy đêm liền cô lén lén lút lút đan móc anh đều nhìn thấy hết.
“Ý anh là cái mà sợi len màu xanh đó hả?” Đầu óc Hàn Đình Đình chợt loé lên: “Cái đó không phải găng tay! Đó là đồ tôi đan cho Phốc Phốc.”
Phốc Phốc… Có người nội thương đến mức suýt thổ huyết.
“Anh muốn găng tay hả?” Hàn Đình Đình tỏ ra tâm lý hỏi, Tần Tống sầm mặt liếc xéo “bánh bao nhỏ quê mùa” một cái, thấy cô hơi ưu sầu nhíu mày: “Nhưng tôi không biết đan… Ngày mai tôi mua cho anh một đôi nhé! Anh thích màu gì?”
“Không cần!” Tần Tống nổi nóng đến mức tóc trên đầu dựng đứng, hùng hổ đứng lên, đi được hai bước liền quay lại, giật lấy đồng hồ cùng chiếc hộp trong tay Đình Đình, trừng mắt dữ dằn với cô thêm lần nữa rồi mới bỏ đi.
***
Cứ như vậy, từ ngày thứ hai sau buổi sinh nhật trở đi, Tần Tống đổi tên thành “Không Vui”, dù Đình Đình có làm gì anh cũng không vui, ngày nào cái bản mặt đẹp trai đó cũng quạu cọ, Hàn Đình Đình có nịnh nọt kiểu gì Tần Tống cũng làm mặt lạnh cứng ngắc.
Mẹ Đình nhận ra sự bất thường đó, nhân lúc xào rau mới kéo con gái lại hỏi nhỏ: “Đình Đình, con với A Tống có phải là đang cãi nhau không?”
“Không có ạ!” Hàn Đình Đình mặt ngây thơ, vươn đầu tới xem nước trong nồi đã sôi chưa: “Thỉnh thoảng công việc mệt nhọc quá, anh ấy không muốn nói chuyện… Không sao đâu mẹ à!”
Thực ra anh ấy chắc đang tức giận vì bức tranh một nhà hoà thuận êm ấm của đại mỹ nhân trong buổi tiệc sinh nhật đấy nhỉ? Hàn Đình Đình thầm nghĩ, cũng chẳng trách được anh ấy sao lại giận đến thế, người mình yêu hôm nào cũng ngủ trong nhà người khác, sinh con cho người ta, lại còn là một cô nàng xinh đẹp đáng yêu đến nhường đó nữa chứ…
“Đình Bảo! Nước! Nước! Đừng đổ thêm nữa!” Tiếng hét của mẹ Đình đã lôi kéo “cái mặt chảy dài” ở bên ngoài thủng thẳng bước vào: “Sao vậy?” Anh ló đầu vào hỏi.
Mẹ Đình phiền não nhấc nồi lên: “Hay rồi! Mau cho thêm ít bột mì vào đây! Phía trên tủ bếp ấy!”
Hàn Đình Đình vừa nãy mải nghĩ chu