
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341150
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1150 lượt.
anh đành ấm ức cuộn mình ngủ trên sô-pha trong phòng khách.
Ban mai không biết đến tự lúc nào… Trong cơn mơ màng, Tần Tống nghe thấy tiếng khép cửa rất khẽ, anh liền bật dậy, lật đật chạy vào phòng trong xem, quả nhiên cô đã đi mất rồi.
Lúc anh quay ra chỉ thấy bữa điểm tâm còn nóng hôi hổi đã được bày sẵn trên bàn ăn, bên cạnh là một mẩu giấy, nét chữ thanh tú nhưng hơi run rẩy: “Em đến nhà mẹ, trước bữa tối sẽ về.”
Tần Tống nhắm chặt mắt, bất lực thở dài. Anh gấp mảnh giấy nhắn lại, uể oải đi tắm rồi đi làm.
***
Hàn Đình Đinh trong lòng bực bội chạy một mạch về nhà mẹ đẻ, đến cửa rồi lại ngập ngừng, cứ đứng thừ người ra đó, không biết nên vào hay là nên đi về.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên hai người thật sự cãi nhau… Cô cũng không biết lửa giận phừng phừng tối hôm qua từ đâu ra nữa, chỉ là cứ nghĩ đến anh lại cảm không thoải mái, nếu như cô không cố gắng khắc chế bản thân, cứ để cho con mèo hoang nhỏ bé đang ẩn nấp trong nội tâm mình phát cuồng lên, thì thật sự chỉ muốn cào cấu mặt anh một trận tơi bời cho hả dạ.
“Đình Bảo?” Mẹ Đình ra ngoài vứt rác, thấy con gái đứng thẫn thờ trước cửa nhà, bà có chút giật mình: “Sao lại đứng đây mà không vào nhà?”
“Mẹ… Bố không có nhà ạ?” Hàn Đình Đình xốc lại tinh thần, chuyển chủ đề.
“Ông ấy làm gì có nhà cơ chứ, bận bịu đến nỗi còn không có thời gian ăn cơm nữa. Mau vào đây! Trong nồi vẫn còn chè đấy, mẹ múc cho con một bát nhé!” Mẹ Đình đặt bịch rác trước cửa, vui vẻ kéo con gái vào nhà.
Hàn Đình Đình ăn được hai thìa chè rồi đặt bát xuống, mẹ Đình đang nhặt rau thấy vậy, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Không ngon hả con?”
“Không ạ. Con không muốn ăn nữa…” Hàn Đình Đình đẩy bát ra, bước tới giúp mẹ xào rau: “Mẹ, trưa nay rang cua ăn nhé mẹ! Cho nhiều ớt vào!” Cô gảy gảy đám cua đang không ngừng ngọ nguậy trong bao ni-lông.
“Con bé này, chẳng phải là không thích ăn cay sao? Sao mà thay đổi nhanh thế…” Sau khi rửa tay rồi lau khô, mẹ Đình đánh yêu con gái cưng: “Ra ngoài kia chơi đi, mẹ làm xong sẽ gọi con vào nếm!”
Hàn Đình Đình quyết định bò lên giường, mở máy tính tán gẫu với Tư Đồ Từ Từ.
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Cậu được lắm, người ta mới nói có vài câu mà đã nổi xung! Ở với tên tiểu cầm thú đó rồi càng ngày càng giống anh ta, trẻ con, nhỏ mọn, dễ nổi khùng!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất gửi biểu tượng một gương mặt khó chịu.
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Nhưng mà nói thật, lần này là cậu không đúng rồi. Chậc, đúng là nhìn không ra nhỉ, tiểu tầm thú nhà cậu lại còn đi giải thích với cậu nữa cơ đấy, phẩm hạnh cũng không đến nỗi tệ như trong tưởng tượng của tớ.”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Từ Từ à, tại sao… nghe giọng cậu có vẻ bợ đỡ cho anh ấy quá vậy…”
Tư Đồ Không Phài Mao Mao: “Khụ khụ… Lẽ nào biểu hiện của tớ rõ ràng đến thế ư?”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “… Ừm!”
Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Thôi được rồi!”
Sau đó, Từ Từ dứt khoát lôi Tần Tống vào nhóm chat, còn mình thì nhanh chóng tháo chạy.
Tiểu Cầm Thú Nhà Đình Bảo: “Bà xã!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Phụt!”
Tiêu Cầm Thú Nhà Đình Bảo: “Anh chưa ăn sáng, giờ dạ dày đang đau lắm, hu hu…”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Chẳng phải em đã làm điểm tâm bày sẵn trên bàn ăn rồi kia mà? Tại sao lại không ăn?”
Tiểu Cầm Thú Nhà Đình Bảo: “Trừng phạt bản thân.”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “…”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ăn cơm trưa xong em sẽ về. Tối nay anh nhớ về sớm nhé! Em hầm canh gà cho anh ăn, được không?”
Tiểu Cầm Thú Nhà Đình Bảo: “Còn giận anh không?”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Là do em quá nhỏ nhen.”
Tiểu Cầm Thú Nhà Đình Bảo: “Bà xã! Em càng ngày càng thấu tình đạt lý đó!”
Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Nói như vậy có nghĩa là: Anh – cũng – cảm – thấy – em – nhỏ – nhen – sao?”
…
Tiểu Cầm Thú Nhà Đình Bảo: “Bà xã, anh phải đi họp đây, lát nữa rảnh sẽ nói chuyện với em sau. Em đừng giận dỗi nữa, tin anh đi, cũng phải tin vào bản thân mình chứ! Anh khó khăn lắm mới đợi được em, yêu em bao nhiêu vẫn thấy chưa đủ, thời gian đâu mà đi thích người khác nữa chứ… Tối anh đến đón em, cùng ăn cơm rồi cùng về nhà nhé! Bà xã, anh yêu em! Hôn em!”
Nói xong, Tần Tống đăng xuất tài khoản. Hàn Đình Đình gập máy tính lại, vừa vui mừng lại vừa có chút phiền não, cô thở dài.
Sự giày vò ngọt ngào này…
***
Buổi tối, vừa tan ca là Tần Tống vội vàng về nhà ngay, ngoài quà cáp cho bố mẹ vợ, trên tay anh còn ôm một bó hoa hồng tươi thắm.
Hàn Đình Đình chạy ra đón anh, mặc dù vẫn còn nghiêm mặt không nói năng gì, nhưng trong lòng thì như đang nở hoa.
Buổi chiều, khi Đình Đình ngủ dậy đã nhận được tin nhắn của anh: “Vừa mới họp xong, mệt chết đi được, lại còn giả vờ ra vẻ tinh thần hăng say phấn chấn nữa chứ! Bản kế hoạch của anh làm rất tốt, hơn hẳn những người khác. Nhưng có vài tên khốn chê anh ít tuổi, cứ khoa chân múa tay trước mặt anh, thật đáng ghét… Anh mong thời gian trôi qua nhanh một chút, đợi sau khi bàn giao công việc ổn thỏa rồi sẽ có thể đưa em đi chơi khắp mọi nơi. Bà xã, lời em nói tối qua rất có lý! Trước giờ anh chưa từng nói chuyện côn