
Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341313
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1313 lượt.
g Ninh Hi, cô ta cũng có chút nhẹ lòng bớt buồn bực, ở Thiệu gia nhiều năm như vậy, không thể nào nói không có cảm tình, bảo cô ta tự tay kết thúc người nào, cô ta cũng phải hạ quyết tâm rất lớn.
Thiệu Duật Thần ôm Uông Ninh Hi lên xe, chiếc xe không chạy về hướng Thiệu trạch, Uông Ninh Hi kinh ngạc, “Chúng ta đến công ty?”
“Ừm, anh có một số việc cần đến công ty, dù sao em ở nhà cũng nhàn rỗi, không bằng ngày tân hôn em cùng ông xã số khổ đi làm nhé.” Thiệu Duật Thần cụng lên trán cô, véo mũi cô chơi đùa, Ninh Hi thật ra không có ý kiến gì, đến công ty làm quen một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.
“Nhưng mà chúng ta ăn mặc thế này…”
“Không có gì không tốt, bà chủ mới của công ty cũng nên chính thức lộ mặt rồi.”
Ninh Hi hé miệng cười, tựa vào bên người anh, gối đầu lên vai anh, đối với một người phụ nữ mà nói, gả cho người mình yêu là chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng đối với Uông Ninh Hi, hạnh phúc này quá ngắn ngủi khiến cô không kịp nhấm nháp tư vị ngọt nào ở trong đó.
Màn kịch mở ra
Mục Uyển Thanh vừa đến công ty thì nhận được chuyển phát nhanh nặc danh, mở ra nhìn thứ bên trong cô ta không khỏi lấy làm kinh hãi, cư nhiên là ảnh chụp của Uông Ninh Hi và Lư Bội Nghiên cùng mua sắm ở một tiệm nội y. Trong phút chốc, trái tim Mục Uyển Thanh hoảng hốt mãnh liệt, cô ta mím chặt môi, chán nản ngã ngồi trên vị trí của mình, hắn theo dõi Uông Ninh Hi, hơn nữa trù tính hoàn mỹ như vậy. Thế thì bản thân cô ta thế nào, hắn rốt cuộc nắm giữ những thứ nào của cô ta mà cô ta không muốn nhìn thấy. Từ từ bình tĩnh trở lại, Mục Uyển Thanh nhịn không được hoang mang, rốt cuộc hắn làm như thế nào, e rằng Thiệu Duật Thần cũng không có biện pháp kiểm soát Uông Ninh Hi chặt chẽ, Mục Uyển Thanh cảm thấy tình thế hiện tại dường như đều nằm trong tay người đàn ông tên là Đoàn Dịch Lâm.
Mục Uyển Thanh cắn ngón tay nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên bàn mà xuất thần, điện thoại đột nhiên vang lên, cô ta bừng tỉnh, nhìn thoáng qua, tay lại hơi run, là Đoàn Dịch Lâm. Cô ta ngồi thẳng người, bắt buộc chính mình bình tĩnh và cứng rắn lên.
“A lô!” Thanh âm của cô ta rất lạnh, nhưng không có cách nào che dấu sự run rẩy của chột dạ và sợ hãi mang đến.
Đoàn Dịch Lâm vừa nghe thấy âm thanh kích động của cô ta nhịn không được mà cong khoé miệng cười rộ lên, “Đã nhận đồ chưa?” Hắn ôm Lư Bội Nghiên ở bên cạnh, người phụ nữ này đang bắt đầu kiểm tra mặt trước mặt sau của giấy chứng nhận kết hôn, điều này khiến Đoàn Dịch Lâm cảm thấy có chút buồn cười, hắn liền giành lấy từ cô ta.
“Bội Nghiên, anh không phải cảm kích em, những lời anh nói là thật lòng, hiện tại và tương lai của Đoàn Dịch Lâm anh tất cả đều thuộc về em.” Hắn ôm cô ta, thì thầm bên tai cô ta, nói hết ý tưởng chân thành nhất của hắn trong giờ phút này, người ở trong lòng hắn chính là người chia sẻ tương lai với hắn.
Thiệu Duật Văn thật không ngờ lúc này Mục Uyển Thanh trở về công ty tìm cô, nhưng lại mang theo thứ khiến cô giật mình. Cô cũng không hoàn toàn tin tưởng, lúc này rất trùng hợp, ngay khi cô bắt gặp Mục Uyển Thanh liên lạc với Đoàn Dịch Lâm, vào lúc Duật Thần và Ninh Hi vừa mới kết hôn. Nhưng tình thế hiện tại không thể thuận theo cô có tin hay không, hoàn cảnh thế giới ngầm có bao nhiêu phức tạp tự cô rõ ràng.
“Uyển Thanh, việc này Duật Thần biết không?” Cô rất bình tĩnh, nhìn Mục Uyển Thanh hỏi.
Mục Uyển Thanh cố hết sức khống chế sự khẩn trương của mình, “Em cũng vừa nhận được báo cáo, hiện tại em xem Uông Ninh Hi là chị dâu của mình, là bà chủ của công ty, giáo mẫu của hội Thanh Sơn, chuyện này là của tập thể, hiện tại Duật Thần rất say mê cô ta, em sợ lỗ mãng như vậy ngược lại sẽ có hại, cho nên tìm chị trước.” Cô ta nói như là rất uỷ khuất.
“Cám ơn.” Thiệu Duật Văn trái lại có bộ dáng thả lỏng, “Chị sẽ xử lý tốt, em yên tâm, nếu Uông Ninh Hi có hai lòng với Duật Thần, chị là người đầu tiên tuyệt đối không tha cho cô ta.”
Khi rời khỏi văn phòng của Thiệu Duật Văn, chân của Mục Uyển Thanh đều mềm nhũn, nhưng hồi tưởng lại bộ dáng nhẹ nhàng không có việc gì của Thiệu Duật Văn, cô ta nhịn không được mà giận dữ, dựa vào cái gì Uông Ninh Hi có thể khiến mọi người trong nhà che chở cho cô.
Thiệu Duật Thần trở về công ty liền bắt đầu phê duyệt văn kiện, đến một giờ trưa, văn kiện chất thành đống, Ninh Hi vô tình nhìn lướt qua, phát hiện có rất nhiều đơn báo cáo xuất hàng trì hoãn, lý do đều là kiểm tra hải quan. Kỳ lạ là tự nhiên không nói cũng hiểu, Thiệu Duật Thần không có phản ứng gì mà duyệt từng cái một. Việc này dường như có sự ăn ý nào đó, nếu không bất kỳ công ty nào có mũi nhọn chĩa vào, sao lại có hành động cam chịu bỏ mặc như vậy. Điều này khiến lòng Ninh Hi nới lỏng, anh không phải muốn cùng những người đó thông đồng làm bậy.
“Có nhàm chán hay không?” Thiệu Duật Thần phê xong một bản báo cáo rồi để cho thư ký cầm lấy phân phát ra ngoài, lúc có thời gian trống nghỉ ngơi anh cũng không quên hỏi người ngồi suốt trên sô pha đọc tạp ch