
Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341310
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1310 lượt.
í, “Lại đây, ngồi ở đây.” Anh vỗ vỗ chân mình.
Sắc mặt Ninh Hi đỏ bừng, nhưng vẫn buông tạp chí trong tay chậm rãi đi qua, cô vừa đến trước mặt thì đã bị người nọ chặn ngang ôm vào trước ngực và ngồi trên đùi anh. Ninh Hi hơi thẹn thùng, nhìn về phía cửa, sợ có người tiến vào sẽ nhìn thấy.
“Anh đừng không đứng đắn như vậy, làm việc đi.” Nói xong cô giãy dụa.
Nhưng Thiệu Duật Thần lại ôm thật chặt, “Làm sao bây giờ, văn kiện nhiều quá, làm thế nào cũng không xong, anh rất muốn về nhà với em.” Anh kề sát mặt mình trên khuôn mặt cô, “Lúc này chúng ta nên ở bên ngoài hưởng tuần trăng mật, nhưng giờ lại ở văn phòng.” Anh than phiền, tiện tay lật xem văn kiện đặt phía trước, đều là những thủ tục khai báo và phê duyệt, còn có một số thư từ của cảnh sát điều tra, anh cố ý để cô thấy, “Không bằng em giúp anh xem một ít đi.”
“Em? Em không xem.” Cô thoái thác, cô chỉ là một người chưa học xong đại học, không có trình độ tham dự vào chuyện thế này, cô vẫn luôn có chừng mực.
Thiệu Duật Thần cười, vừa muốn nói gì đó lại bị điện thoại ngắt ngang, là Thiệu Duật Văn, lúc này chú rể vẫn ở công ty làm việc khiến cô kinh ngạc, “Ninh Hi đâu?” Cô bỗng nhiên cảnh giác hỏi.
“Ở bên cạnh em, cùng hoàng tử đọc sách.” Thiệu Duật Thần ung dung trêu chọc, tay vẫn ôm chặt thắt lưng của cô. Ninh Hi nghe vậy, chợt giật mình có ảo giác như họ đã sống với nhau lâu năm, giống như có thể ngồi như vậy đến bạc đầu. Cô không biết họ nói gì trong điện thoại, chợt nghe thấy người đàn ông có chút nũng nịu từ chối, “Không được, cô ấy ở đây với em. Hơn nữa giám đốc điều hành công ty làm gì ra đường phố mua sắm.”
Ninh Hi nhịn không được mà cười, cúi đầu thì thấy có tuyến điện thoại thứ hai chợt nhấp nháy đèn liên tục, cô nhẹ nhàng chỉ cho anh, Thiệu Duật Thần nói hai câu đơn giản rồi cúp điện thoại của Thiệu Duật Văn, sau đó nhận đường dây thứ hai, nói mấy câu sắc mặt của anh trở nên khó coi. Ninh Hi cũng khẽ cau mày, thấy anh nới lỏng tay ra cô liền đứng lên.
“Ninh Hi, chị hai tìm em đi mua sắm cùng chị ấy, em đi xuống tìm chị ấy đi, đừng quên bảo Kế Sơn đi theo.” Nói xong thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra, chú Tứ chống gậy tiến vào.
Ninh Hi sửng sốt một lúc, sau đó cô đi qua chào chú Tứ rồi xách túi của mình đi ra ngoài, trong khi đóng cửa cô chợt nghe thấy tiếng chất vấn ở bên trong của chú Tứ, “Làm người đứng đầu công ty, đối với mũi nhọn đang chĩa vào công ty con cậu lại hoàn toàn mặc kệ không hỏi?”
Trong lòng Ninh Hi hiểu rõ, cũng bắt đầu lo lắng cho Thiệu Duật Thần, áp lực mà anh phải chịu đựng quá lớn, cô không khỏi đau lòng.
Ninh Hi xuống văn phòng Thiệu Duật Văn trái lại khiến cô kinh ngạc, “Không phải không cho mượn à, sao lại có lương tâm thế.” Cô thu dọn qua loa một chút rồi mang theo túi xách kéo Ninh Hi xuống bãi đậu xe, Ninh Hi cũng rất nghe lời bảo Điền Kế Sơn đi theo, nhìn thấy ánh mắt Thiệu Duật Văn, cô cười, “Là Duật Thần dặn dò, đi đâu cũng phải để anh ta đi theo, em không sao, anh ấy yên tâm là được rồi.”
Thiệu Duật Văn cứ như vậy quan sát, cô cảm thấy cô gái khéo léo này không giống một phần tử xấu xa. Uông Ninh Hi không ngờ Thiệu Duật Văn lại bảo cô cùng đi mua nội y, hơn nữa muốn đi đến cửa tiệm mà cô và Phương Văn Chính đã gặp mặt.
“Em thử qua sản phẩm của tiệm này chưa?” Duật Văn vừa xem vừa hỏi.
“Mấy hôm trước em có tới, đồ em đang mặc trên người chính là của cửa tiệm này, cũng không tệ lắm.”
Thiệu Duật Văn ngẩng đầu nhìn cô, sự thẳng thắn của cô khiến Thiệu Duật Văn thả lỏng. Ninh Hi vừa chậm rãi chọn đồ, vừa ở một bên nói giỡn với Thiệu Duật Văn, “Chị xem Kế Sơn, lần trước cũng vậy, anh ta đều bị người qua đường dùng ánh mắt như muốn giết chết.”
Thiệu Duật Văn ngoảnh đầu lại nhìn Điền Kế Sơn đang nhìn chăm chú vào các cô một cách cảnh giác, “Lần trước anh ta cũng vậy?”
Ninh Hi che miệng cười, khẽ gật đầu. Lúc này Thiệu Duật Văn mới hoàn toàn yên tâm, thật là thông đồng thì làm sao để người khác đi theo, nếu có gì bất thường thì Điền Kế Sơn đã báo với Thiệu Duật Thần từ lâu.
Thiệu Duật Văn vốn không có dụng ý khác, chọn qua loa hai thứ rồi vội vã rời khỏi. Xe đậu ở bãi đỗ xe ngầm, ba người cùng nhau vào thang máy như bình thường, cửa thang máy vừa đóng lại thì Thiệu Duật Thần gọi điện tới, nói muốn cùng cô ăn cơm, Ninh Hi e sợ nói nhỏ một câu, “Đang ở trong thang máy.”
Thiệu Duật Văn không nhịn được mà cười thành tiếng, “Một phút cũng không rời khỏi.” Điền Kế Sơn cúi đầu, gương mặt Ninh Hi đỏ bừng. Thang máy tới tầng 26, Thiệu Duật Văn đi ra, thuận tiện mượn Điền Kế Sơn, Thiệu Duật Văn cảm thấy tự mình xác minh chuyện này thì chắc chắn rồi.
Cửa thang máy đóng lại, khi tầng 27 mở ra thì Đoàn Dịch Lâm đi vào, Ninh Hi khẽ nhíu mày, cô nhích qua bên cạnh, hai tay Đoàn Dịch Lâm đút vào túi quần, làm ra bộ dạng bất cần đời, cửa thang máy chậm rãi khép lại, hắn đột nhiên nhấn nút tạm dừng.
Ninh Hi kinh hãi, chỉ thấy hắn xoay người đưa tay chống lên tường, bao vây cô ở trong góc thang máy, “Anh muốn làm gì?”
“Nhìn cô!” Đoàn Dịch Lâm đưa ra bộ dáng nham hiểm ngoài cười n