
Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341292
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1292 lượt.
n gặp chị hai, chính anh đã làm chuyện ngu xuẩn nhất là dẫn sói vào nhà. Mặt khác, trong lòng anh còn một vấn đề không dám nghĩ đến, việc chú Tứ hại chết anh cả và chị dâu, anh vẫn nghi ngờ Đoàn Dịch Lâm là người chấp hành mệnh lệnh, nếu vậy thì có phải Uông Ninh Hi cũng tham gia? Hít một hơi thật sâu, nếu không làm vậy dường như anh không thể hô hấp nổi. Cô từng là trân bảo trong lòng anh, nay lại trở thành kẻ bị tình nghi. Vậy những điều ấm áp mà cô làm cho anh là gì, ảo giác sao? Có phải là ảo giác hay không? Hay là chính anh tự mình đa tình?
“Duật Thần!” Văn Chính Đông ngồi ở ghế trước, không quay đầu lại, mọi chuyện trước mắt dường như không cho Thiệu Duật Thần có thời gian hối hận, “Không tìm thấy người nhà của Triệu Trung Sâm, không rõ tung tích, có thể hắn bị bắt buộc.”
Cả người Thiệu Duật Thần cứng ngắc, Văn Chính Đông ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, thấy anh vẫn chôn mặt trong lòng bàn tay, nhìn không ra cảm xúc, chỉ thấy thân thể anh có chút căng cứng biểu lộ sự khiếp sợ, mỗi bước đi đều nhắm vào kế hoạch của anh, từng bước đều đi trước anh.
“Kế hoạch của chúng ta đã bị lộ, nếu không sẽ không trùng hợp như vậy.”
Văn Chính Đông đã nói ra lời trong thâm tâm của Thiệu Duật Thần, trong đầu anh lúc này đang xuất hiện hình ảnh lúc Uông Ninh Hi xem văn kiện trong thư phòng, hình ảnh cô hoảng hốt làm vỡ ly sữa. Bàn tay đang ôm mặt chậm rãi biến thành nắm đấm, “Cho người canh giữ chặt chẽ Triệu Trung Sâm, phải tìm ra người nhà của hắn, còn nữa…” Anh ngẩng đầu, đem nước mắt chảy ngược vào trong, nói một hơi thật dài, “Nhất định phải bảo vệ mạng sống của Triệu Trung Sâm.”
Hiện tại không giống như quá khứ. Lúc trước, anh luôn trông mong có người giúp anh diệt trừ họ Triệu kia. Công ty của hắn ta là công ty cổ phần, không hoàn toàn nằm trong tay hắn ta, nói ra, nếu hắn ta chết thì cổ đông thứ hai như Thiệu Duật Thần chắc chắn có năng lực muốn làm gì thì làm. Hiện thời lại buôn lậu hàng cấm, nếu Triệu Trung Sâm mất mạng, động cơ là giết người diệt khẩu, vậy thì anh chắc chắn trốn không thoát, cổ phiếu chính là bằng chứng tốt nhất để hại anh.
“Cậu có muốn đích thân nói chuyện với Triệu Trung Sâm không? Nhưng…” Văn Chính Đông quay đầu lại, bị đôi mắt đỏ bừng của anh làm hoàng sợ, anh ta không nói gì nữa. Thiệu Duật Thần có chút xấu hổ, anh nghiêng mặt, nhìn về phía đám người đang lui tới trong tiệm rượu, nhưng không biết bọn họ đang làm gì.
“Không cần thiết! Tôi và hắn đã không còn gì để nói, tôi không muốn bị chơi đùa ở trong tay của kẻ nào đó, không chừng bọn chúng còn đang chờ tôi đi gặp họ Triệu đấy.” Giọng nói của anh khôi phục vẻ bình thường nhưng lời nói lại lạnh lùng không có chút ấm áp. Văn Chính Đông xoay người, khởi động xe. Ngay lúc sắp rời đi, cả hai đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía tòa cao ốc khách sạn kia.
Đứng trước cửa căn phòng 1628, trái tim Uông Ninh Hi như muốn nhảy ra ngoài. Cô biết, là một cảnh sát nằm vùng, hành động như thế này chẳng khác nào tự tìm cái chết. Hoàn cảnh hiện tại vô cùng u ám và mơ hồ, Thiệu Duật Thần càng ngày càng lún sâu vào bên trong. Cô tin anh là người biết giữ lời hứa, càng tin chắc anh sẽ không buôn bán nội tạng con người. Cô mạo hiểm để tiếp cận sự thật cũng là điều đáng giá.
Uông Ninh Hi vươn ngón trỏ, ngập ngừng một lúc rồi ấn vào chuông cửa.
Thật thật giả giả
Chỉ một vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với Uông Ninh Hi dường như là cả một đời, tiếng cửa “răng rắc” vang lên. Trái tim cô đột nhiên đập mạnh, ngẩng đầu nhìn cánh cửa vừa mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện. Ninh Hi cảm thấy đầu óc trống rỗng, sao lại là Đoàn Dịch Lâm? Hắn không phải sát thủ bên cạnh chú Tứ sao? Đó là kẻ bị tình nghi nhiều nhất trong vụ nổ của Thiệu Duật Quân, làm sao lại trở thành quân cờ khác của cảnh sát?
“Xin lỗi, tôi nhầm phòng”. Trực giác mách bảo cô phải nhanh chóng rời đi, vừa xoay người cô đã bị Đoàn Dịch Lâm ôm chặt, khuôn mặt kề sát, hắn mạnh mẽ hôn lên môi cô, kéo cô vào trong. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Ninh Hi chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào phòng.
Cô dùng sức đẩy hắn ra rồi tát trên mặt hắn, “Đồ biến thái”. Nói xong cô xoay người đi, lại bị Đoàn Dịch Lâm nắm chặt cánh tay, “Xin lỗi, chú Tứ đang cho người theo dõi tôi.” Hắn hạ giọng.
Uông Ninh Hi dừng lại, quay đầu nhìn hắn, cô không cách nào hình dung Đoàn Dịch Lâm là cảnh sát nằm vùng. Đoàn Dịch Lâm tất nhiên biết được nghi ngờ của cô, “Cảnh sát Phương Văn Chính là người liên lạc của cô, nhiệm vụ của cô là bảo đảm an toàn cho Thiệu Duật Thần, đồng thời cũng giám sát hắn. Tôi là người của Hồ cảnh ti, việc lần trước là do tôi báo cáo. Hơn nữa, tôi đã từng ám chỉ với cô rất nhiều lần, không biết có phải là do tôi ngụy trang quá giống hay không, khiến cô có cảm giác tôi là kẻ sát nhân tội ác tày trời?”
“Chú Tứ bắt đầu theo dõi anh từ lúc nào? Không biết lão già kia còn có thể thở bao lâu, sao anh không kiên nhẫn một chút?”
Đoàn Dịch Lâm cười, có chút chột dạ, không thể phủ nhận lúc Uông