
Tác giả: Nhàn Nhân Hữu Nhàn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341247
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.
tên Đới Mạt Nhan.
Xe cứu thương nâng cáng cứu thương đến, Ninh Hi được đưa lên xe, “Tôi đi cùng cô ấy!” Khuôn mặt Thiệu Duật Thần đầy máu và nước mắt, còn có mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, anh muốn lên xe lại bị cản lại.
“Đừng xúc động, anh cũng bị trọng thương, cần xử lý ngay.”
“Tôi không cần.” Anh nắm thành xe, không quan tâm, chỉ muốn lên xe, nhưng vừa bước được một chân, cả người liền ngã ra sau, bất tỉnh nhân sự.
Hai chiếc xe cứu thương gào thét mà chạy, tới cửa bệnh viện đã có rất nhiều bác sĩ đứng chờ, Thiệu Duật Thần trực tiếp được đẩy vào phòng phẫu thuật, một chiếc khác được đẩy vào thang máy lên tầng cao nhất.
Nỗi đau quá lớn
Khi Thiệu Duật Thần tỉnh lại thì trời đã tối đen như mực. Đôi mắt mở ra, chậm rãi thích ứng với hoàn cảnh, trước mắt anh đầy người, Văn Chính Đông, Hứa Tấn Dật, chú Thiệu, và cả Thiệu Duật Văn đang ngồi trên xe lăn nắm chặt tay mình.
“Duật Thần, cuối cùng em tỉnh rồi!” Thiệu Duật Văn xúc động, không kìm được mà cúi đầu khóc lớn, “Sao em có thể nằm đây đến bốn năm ngày không tỉnh lại, chị cứ tưởng em sẽ bỏ lại chị một thân một mình, Duật Thần…”
Hứa Tấn Dật đi đến, cẩn thận kiểm tra cho anh, các chỉ tiêu của cơ thể đều bình thường. Thiệu Duật Thần ngẩng đầu nhìn anh ta, tròng mắt lóe sáng, nuốt xuống hai lần mới dùng âm thanh khàn khàn để nói chuyện, “Tôi muốn nhìn Ninh Hi một chút.” Nói xong lời cuối thì giọng của anh đã trở nên nghẹn ngào, tròng mắt đầy nước.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, tất cả đều cúi đầu, không ai đủ can đảm để nói ra sự thật. Thiệu Duật Thần càng đau đớn hơn, anh hiểu được điều này có ý nghĩa gì, “Đưa tôi đi gặp cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy, dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn tiễn cô ấy một đoạn.” Anh từ từ khép lại đôi mắt, nước từ khóe mi từng giọt cứ tràn ra.
Thiệu Duật Thần biết mọi người đang chờ đợi quyết định của mình, anh cúi đầu, “Đừng để ông ấy chịu khổ thêm, thứ ông ấy muốn thấy đã vĩnh viễn không còn. Hiện tại, các cơ quan trong cơ thể đều đã bắt đầu suy yếu, chi bằng hãy để ông ấy ra đi thanh thản.”
Trong phòng bệnh nhanh chóng vang lên tiếng nức nở, khiến cho lòng anh càng thêm đau đớn, anh đến bên giường, nhỏ giọng, nói vào tai của cha mình, không ai nghe được anh nói gì, chỉ thấy anh từ từ rút ống thở ra, tiếng nức nở biến thành những tiếng khóc lớn lên, anh khiến cha mình mang theo tiếc nuối mà chết đi, bản thân mình cũng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Ngày Thiệu Duật Văn và Hứa Tấn Dật rời đi, Thiệu Duật Thần cũng chính thức đưa đơn từ chức cho bệnh viện, rồi dọn tất cả đồ vật trong văn phòng. Ngày đó anh cũng ra sân bay nhưng không đến tiễn vợ chồng bọn họ, chị hai của anh còn có hy vọng bình phục như xưa, hơn nữa còn tìm được một bến đỗ của đời mình, đây chính là chuyện duy nhất có thể an ủi được anh. Nhìn thấy chị đôi mắt rưng rưng, chậm chạp không chịu đăng ký, cứ quay đầu nhìn về cổng ra vào, lòng anh chua xót, nhưng không cách nào đến gặp mặt, anh biết rõ, lần chia tay này có thể là mãi mãi, tuy vậy anh vẫn không có dũng khí đi gặp họ.
Trở lại Thiệu trạch, Thiệu Duật Thần thanh toán tiền lương rồi cho người làm rời khỏi, chỉ có vợ chồng chú Thiệu được giữ lại để trông coi căn nhà trống không. Thiệu Duật Thần chỉ đem theo vài bộ quần áo mà Ninh Hi mua cho anh và chậu hoa lan bên cửa sổ.
Đứng trước mộ Ninh Hi, gió thu xơ xác tiêu điều, lòng anh tràn ngập một nỗi buồn thê lương. Trên bia mộ là ảnh chụp của một cô gái trẻ mặc trang phục cảnh sát mang nét thanh xuân ngọt ngào, anh chưa từng thấy qua, nhưng lại cảm thấy đây là dáng vẻ đẹp nhất, anh lấy máy ảnh, chụp một tấm. Bây giờ ngẫm lại anh mới biết, anh và cô ở bên nhau đã lâu nhưng chưa từng chụp chung một tấm ảnh. Lúc cô rời đi, không để lại cho anh chút gì, thậm chí trên bia mộ cũng là dòng chữ “Tấm gương anh hùng Đới Mạt Nhan” mà không phải là Uông Ninh Hi, chữ khắc trên đó cũng là của bên cảnh sát. Dù là người chồng có giấy đăng ký kết hôn hợp pháp, anh cũng không lưu lại được gì từ cô.
Anh xoay người, đem chậu lan đặt trước mộ của cô, ngồi xuống dưới đất, “Ninh Hi, sau này anh sẽ không thể đến đây gặp em mỗi ngày, anh phải đi, anh tham gia vào chương trình bác sĩ tình nguyện xuyên biên giới, ngày mai sẽ lên đường đi Châu Phi.” Anh cúi đầu dừng một chút, “Những việc anh hứa với em anh đều không làm được, điều duy nhất anh có thể làm cho em đó là trở thành người tốt. Những nơi nghèo khổ thiếu thốn thuốc men rất cần những bác sĩ như anh, chỉ có những nơi kinh tế lạc hậu, đời sống khổ cực như vậy mới có thể khiến cho tâm hồn anh bình an một ít. Chậu hoa này anh sẽ không mang theo, để nó lại với em, anh biết em rất thích nó.”
Ngày hôm sau, Thiệu Duật Thần một mình ra đi, không thông báo cho ai, ra đi không từ biệt với mọi người chính là là lựa chọn tốt nhất. Trước khi đăng ký lên máy bay, lúc anh định bỏ điện thoại vào sọt rác thì có cuộc gọi đến, là Văn Chính Đông. Thiệu Duật Thần bắt máy, coi như là lời từ biệt cuối cùng.
Chính Đông hơi gấp gáp, ra khỏi tòa án liền