XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nghiệt Trái

Nghiệt Trái

Tác giả: Tả Tình Hữu Ái

Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341295

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1295 lượt.

nhân vật chính của cuộc đấu giá này. Lúc rời khỏi hội trường, La Hạo và Phan Đông Minh lại gặp nhau, Phan Đông Minh liền tươi cười tiến đến nói: “Cậu La, thật sự chúc mừng, có thể trở thành ông chủ của một khối đất lớn như vậy, quả nhiên là chim chóc sáng sớm đã có sâu ăn, giờ đã là ông vua mới của giới địa sản rồi, thật sự là rất đáng mừng.”
Trên mặt La Hạo cũng không có vẻ sung sướng gì, anh liếc mắt nhìn Tạ Kiều đang cúi gằm, rồi cũng mỉm cười, “Còn không phải là nhờ anh Phan sao. Thật ra tôi không hy vọng làm ông vua mới gì cả, càng không muốn xem tiết mục cường long tranh đấu, áp lực rất lớn đó.”
Phan Đông Minh cũng mỉm cười, giữ vẻ mặt cao ngạo mà thong thả nói chuyện. Lúc lên xe, hắn nói với Giang Đào: “Cậu xem kĩ thời gian về Thượng Hải, chứng thực chuyện ở bên đó, tôi phải cho người ta xem một màn mới được.”
Giang Đào cười nói: “Em thật sự chịu thua anh rồi, anh không cần phải đuổi, chiều em đi được chưa?”
Sau khi lên xe, Phan Đông Minh không buông tay Tạ Kiều, vẫn rạng rỡ như trước: “Thế nào? Tâm tình có tốt lên chút nào không?”
Nhìn thân thể bé nhỏ bị gió thổi đến lạnh toát, Phan Đông Minh chậm rãi ôm cô vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu cô rồi khẽ thở dài: “Không phải tôi đã nói sao, có chuyện gì cứ nói với tôi, em không nói ra ai có thể biết được em đang nghĩ gì? Em vốn tự do mà, ngoại trừ bỏ đi lung tung, ngoại trừ tiếp xúc với những người tôi không hy vọng em tiếp xúc ra thì em muốn làm gì cũng được. Nếu không, mấy hôm nữa tôi đưa em đi du lịch nhé. Cũng đã lâu rồi tôi không có thời gian thư giãn, đến lúc đó gọi mấy đứa kia đến cho náo nhiệt, có được không?”
Nhưng hiện giờ nhìn Tạ Kiều cô đơn ngồi trong gian phòng giải trí rộng thênh thang, cô lại nhỏ bé đi rất nhiều, vô cùng đáng thương. Bỗng nhiên hắn lại cảm thấy hơi bực bội, rốt cục cô gái này nghĩ gì thì cũng chưa từng nói với hắn, hắn lại không có thời gian rảnh và không thừa tâm tư mà chơi trò đoán mò. Hắn rất muốn kéo cô lên cho cô tỉnh táo, muốn hỏi cô đến tột cùng đang muốn gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng hắn phải gọi một bác sĩ tâm lý đến mất, và có lẽ nào đây là triệu chứng u uất do sống khép kín quá không. Còn chưa đi đến bên cạnh cô, hắn đã thấy Tạ Kiều nâng một bàn tay lên chỉnh lại tai nghe, giữa hai ngón tay mảnh khảnh là một điếu thuốc, cô còn híp mắt nhả một ngụm khói. Hắn tức giận đến nỗi suýt nữa thì lên cơn đau tim, vội vàng cướp điếu thuốc lại rồi rụi vào gạt tàn, không đợi Tạ Kiều giật mình đã kéo cô đứng lên, gằn tiếng hỏi: “Em điên rồi, dám hút thuốc? Học ai đấy?”
Nhìn Phan Đông Minh, Tạ Kiều lại muốn bắt chước hắn, không quan tâm gì mà nép vào lòng hắn, vùi mặt vào ngực hắn, không nói lời nào. Khi bàn tay Tạ Kiều vừa chạm đến thắt lưng Phan Đông Minh, hắn lập tức dịu lại, nâng mặt cô lên vén lọn tóc xòa bên má ra sau tai cho cô, nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Không phải mắng em đâu, em nói đi, học cái gì tốt đẹp không học lại đi học hút thuốc? Hả? Trò này chơi nhiều sẽ nghiện đấy. Còn không? Lấy ra đây cho tôi.”
Phan Đông Minh xục xạo tìm hộp thuốc lá, thậm chí còn lật cả thảm sàn lên. Tạ Kiều nhỏ giọng nói: “Chỉ một điếu thôi, lấy trong thư phòng của anh.”
Phan Đông Minh đứng thẳng người dậy, kéo tay cô rồi nói: “Tôi có chuyện cần nhờ em, đi theo tôi.”
Tạ Kiều hơi kinh ngạc, hắn có chuyện nhờ cô? Không biết có chuyện gì mà hắn không làm được? Cô bị hắn kéo vào thư phòng, rồi Phan Đông Minh chỉ vào tập giấy trên bàn làm việc và nói: “Đây là giấy tờ cho công trình ở Thượng Hải của tôi, em giúp tôi xem đi, dịch ra nhé, có điều em phải cam đoan chuẩn bị tốt cho tôi, việc này rất quan trọng, sai một chữ cũng không được, tốt nhất là dịch ra hai bản Trung, Anh.” (Hình như ý tác giả là: Bản gốc đang ở 1 thứ tiếng Trung không phổ thông =.=’)
Tạ Kiều rất hứng thú, cầm lấy xấp giấy, vừa xem vừa nói: “Không thành vấn đề, nhưng mà tôi phải dùng máy tính, có nhiều thuật ngữ tôi phải tra mới biết được.”
“Sao không được chứ, em cứ dùng máy của tôi đi, tôi dùng laptop. Em cần bao nhiêu thời gian mới làm xong đây?”
“À…” Tạ Kiều nhìn xấp giấy dày, “Anh cần dùng gấp không?”
“Không vội, một tuần sau dùng đến.”
“Nếu bây giờ bắt đầu…làm suốt đêm, chắc là ổn thôi.”
“Vậy được, bây giờ bắt đầu đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi. Đây là văn kiện quan trọng, không được làm sai một chút nào đâu đấy.”
“Ừm.”
Tạ Kiều làm rất chăm chỉ, thậm chí còn làm được non nửa rất nhanh, có lẽ đây là việc làm “hẳn hoi” nhất của cô trong năm. Tiếng Anh đối với phát thanh viên là rất quan trọng, tuy rằng cô không chuyên nghiệp nhưng cũng đã thi qua PETS5, GRE*, đây vốn là sở trường của cô. Nhìn Tạ Kiều ngồi trên sofa vừa cầm văn kiện của hắn vừa điên cuồng gõ lên bàn phím máy tính đến mức không bận tâm xung quanh, Phan Đông Minh chưa bao giờ biết một cô gái lúc nghiêm túc làm việc lại có bộ dáng như vậy. Tuy rằng cô Vương thư ký của hắn cũng làm việc rất tốt, nhưng hắn chưa bao giờ để ý. Hắn chống cằm lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt Tạ Kiều thì vẫn dán vào màn hình không dời, ngón tay lướt nhanh trên bàn phí