
Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
Tác giả: Orange Quất Tử
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341378
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1378 lượt.
đi qua ngồi xuống bên cạnh Tư Triết, vỗ vỗ vai bạn: “Đừng nóng vội. Chờ tôi tìm được mèo hoang nhỏ xong có lẽ sẽ có chút ích gì đó giúp đỡ cậu.”
Lăng Khiên quay đầu nhìn bạn cười giễu cợt nói: “Cậu chịu được khi cô ta bị tôi lợi dụng hở?”
Lục Tư Triết trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, sau đó nặng nề gật đầu nói: “Nha đầu thối tha vô tình vô nghĩa này, khi tìm được tôi sẽ lột da cô ta.”
Lăng Khiên cười to nói: “Việc đó trước hết phải lột hết quần áo của cô ta đã.”
Lục Tư Triết đạp bạn một cái, rồi lát sau nói: “Khiên, cậu có tin tưởng vào trực giác không?”
Lăng Khiên không đáp, chỉ là quay đầu nhìn bạn.
Lục Tư Triết nhìn ly rượu đỏ trên bàn trà một lúc lâu, sau đó nói thật nhỏ: “Tôi cảm thấy… cảm giác được cô ấy không phải người xấu.”
May còn có em
Từ quầy rượu đi ra, Lăng Khiên láy xe chạy về hướng nhà trọ, đi được nửa đường thì đầu óc anh cảm giác được một trận choáng váng, phanh gấp xe dừng lại bên lề đường. Anh gục đầu trên tay lái, thân thể phập phồng kịch liệt, qua thật lâu anh mới thanh tỉnh được một nửa, không ngồi dậy mà lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Yên. Anh đặt điện thoại bên tai, bên kia đầu dây rất nhanh được bắt máy và truyền đến một giọng nói dịu dàng. Anh ngừng lại rồi hổn hển hít thở, những khổ sở trong lòng tiêu tan được một chút. Anh không nói gì, chỉ áp điện thoại vào tai rồi ra sức hít thở.
Đồng Yên đứng ở trên ban công, nhẹ nhàng gọi anh mấy tiếng nhưng không nghe thấy anh trả lời nên cũng không gọi nữa, chỉ cầm lấy điện thoại yên lặng nghe những tiếng hít thở nặng nề của anh bên kia đầu dây.
Chiều nay khi trở về nhà trọ cô dọn dẹp qua một chút sau đó bắt đầu chờ điện thọai của anh, cho đến gần nửa đêm điện thoại mới đổ chuông, cô không chút suy nghĩ mà bắt máy. Nhưng anh một câu cũng không nói mà chỉ nặng nề hít thở, cô cảm giác được anh đang vô cùng đau đớn và mệt mỏi.
Đồng Yên ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng lấp lãnh trên bầu trời đêm cùng vầng trăng tán mông lung, mờ mờ và hư ảo.
Một lát sau vẫn không nghe thấy anh nói gì cô thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Em đã trở về rồi, đang ở nhà. Anh có tới không?”
Cho nên ở trên đường trở về cuối cùng anh không cách nào chịu đựng được nữa. Trước đây khi dạ dày nhức nhối đến mức nào anh đều có chịu đựng được cố gắng về đến nhà, nhưng hôm nay làm sao cũng không thể chịu đựng nổi, anh không dừng lại bên đường nôn thốc nôn tháo đã là cực hạn rồi. Một khắc kia trong lòng anh chỉ còn lại sự yếu đuối cùng bất lực, anh gọi điện cho Yên Yên chỉ là muốn nghe giọng cô một chút, anh không muốn nói chuyện vì sợ cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình.
Nhưng bây giờ, anh cảm giác được trong ngực là cảm giác ấm áp vô cùng, anh không có cách nào kiềm chế được, nhưng vừa rồi đau đớn có chút giảm bớt nhưng bây giờ còn cảm giác đau đớn hơn nữa, đau kịch liệt. Anh tự tay cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấn chặt bụng xuống, cúi người dựa vào vai cô, giọng nói vô cùng nhỏ nói với cô: “Yên Yên, anh đau quá.”
Từ khi anh hiểu chuyện, anh không kêu đau đớn với bất kỳ ai, duy nhất chỉ có hai lần trước mặt Yên Yên. Lần đầu tiên là dạ dày anh xuất huyết vào đêm đó, lần thứ hai chính là tối nay. Anh nghĩ cứ coi như là anh đang cực say, tự cho phép mình mềm yếu một lần.
Đồng Yên nghe được giọng nói rên rỉ của anh thì tim cô như bị bàn tay ai đó bóp chặt lại. Cô cắn chặt môi rồi trước mắt là một mảng mơ hồ, một chữ cũng không thốt ra được. Cô tựa vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh giúp anh chống đỡ.
Lần đầu tiên anh kêu đau với cô là khi cô chẳng qua xem anh là một người qua đường, thậm chí sau đó không còn bất kỳ ấn tượng nào khác. Nhưng lần này, cô cảm giác được đau đớn trong lòng hiện giờ không ngôn từ nào diễn tả được.
Nửa giờ sau, Lăng Khiên dần dần khôi phục lại, anh nhích người ra một chút rồi cúi đầu nhìn cô gái trong ngực đã khóc đến hai mắt sưng húp, đôi môi mỏng tái nhợt cong lên, nhéo nhéo mũi cô vô lực nói: “Dọa đến em rồi?”
Đồng Yên ngẩng đầu, cảm giác được bụng anh ấm hơn nhiều thì cầm lấy tay anh áp vào mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ: “Anh khá hơn chút nào chưa?”
Lăng Khiên gật đầu, lấy ôm chặt lấy người cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, ôn nhu ngửi lấy mùi hương thơm mát quen thuộc. Mùi hương có thể làm anh thấy hạnh phúc.
Anh mím môi khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ: May còn có em.
Lăng Khiên đi tắm, Đồng Yên chạy vào bếp đun lại nồi cháo bí đỏ cô vừa nấu lúc tối, rồi múc ra một bát cẩn thận mang tới phòng ngủ. Cô thấy Lăng Khiên đang ngồi bên giường uống thuốc.
Tim Đồng Yên lại nhói lên, đi tới đặt bát cháo bên tủ đầu giường, ngồi xuống một bên anh nhận lấy cốc nước, cầm tay anh lo lắng hỏi: “Anh lại đau bụng rồi?”
Lăng Khiên lắc đầu, kéo cô đứng dậy rồi ôm cô ngồi trên đùi, cầm lấy bát cháo đặt trong tay nói: “Em bón cho anh đi.” [Haizzz, già rồi còn làm nũng kinh =..='>
Đồng Yên nhìn anh một chú
t rồi ngoan ngoãn cầm lấy bát cháo, xúc từng thìa lên thổi thổi rồi đưa tới miệng anh.
Sau khi