
Tác giả: Orange Quất Tử
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 1341388
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1388 lượt.
ăn xong bát cháo, đầu Lăng Khiên đã đầy mồ hôi, Đồng Yên đặt bát cháo không xuống bàn rồi lau mồ hôi cho anh, xoa xoa dạ dày cho một một chút hỏi: “Anh còn khó chịu không?”
Lăng Khiên thở dài một hơi rồi nhấc cô dậy, vỗ vỗ mông cô nói: “Không có chuyện gì. Anh đi rửa bát.” [chính xác theo bản cv là "vỗ vỗ mông" nhé :">'>
Cô nắm lấy tay anh: “Để em làm. Anh nằm nghỉ đi.”
Lăng Khiên cũng không thể chống đỡ thêm nữa nên gật đầu, nhìn cô rời đi xong anh cũng không nằm lên giường mà đốt một điếu thuốc, đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra rồi nhìn về phía xa ngẩn người.
Đôi mắt anh ở dưới ánh trăng càng trở nên đen nhánh và sáng hơn, nhưng lại sâu không thấy đáy, mồ hôi trên trán anh vẫn không ngừng chảy. Sau đó anh nghe thấy một tiếng thở dài trầm trầm, rồi một đôi tay nhỏ bé từ phía sau ôm chặt lấy lưng mình, bàn tay đặt trên bụng anh xoa xoa.
Anh cười cười dập điếu thuốc, xoay người kéo Đồng Yên vào trong lòng nói: “Mệt không? Chúng ta đi ngủ thôi.”
Đồng Yên ngẩng đầu, đôi mắt cô to tròn, trong trẻo và đen láy, cô không gật đầu, chỉ nhìn anh tràn ày tín nhiệm. Qua vài giây đồng hồ cô nói: “Anh có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không?”
Đôi môi mỏng của Lăng Khiên khẽ nhếch, sắc mặt có một chút tiều tụy và tái nhợt. Anh không trả lời cũng không né tránh cái nhìn chăm chú của cô, lẳng lặng nhìn trả lại.
Một lúc sau, Đồng Yên từ từ cúi đầu, ôm chặt lấy anh nói nhỏ: “Thật sự anh không thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra sao? Em thật sự không đáng để anh tin tưởng và dựa vào sao?”
Lăng Khiên khẽ giật mình, một lát sau anh ôm lấy người trong ngực, hôn nhẹ lên tóc cô chậm rãi mở miệng: “Viễn Đông gặp vấn đề lớn, anh đã phải nhanh chóng bán cho công ty khác rồi. Anh sẽ không còn là tổng tài của Viễn Đông nữa, nói chính xác là sẽ không còn bất cứ liên quan gì với Viễn Đông. Nói như vậy em có thể hiểu không?”
Giọng anh thấp mà trầm ổn, nghe không ra được cảm xúc khổ sở hay bi thương, giống như đang kể cho cô nghe một chuyện không liên quan gì tới mình. Cực kỳ bình tĩnh.
Đầu tiên là trong lòng Đồng Yên cả kinh, sau đó cô mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, nhìn rõ thần thái của anh rồi mắt cô hồng hồng. Cô đưa tay đặt lên lồng ngực anh vuốt vuốt: “Dù có bao nhiêu khó khăn, khổ sở như thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Lăng Khiên nhìn đám lông xù cọ đi cọ lại trong ngực mình thì cười cười, cúi người khom lưng ôm lấy cô, gian manh nói: “Trước tiên giúp anh giải tỏa chút áp lực bị đè nén đã lâu đi.”
Một tuần sau, Hoa Quân chính thức nhập với Viễn Đông, chiều hôm đó mở cuộc họp báo với đám nhà báo, Lăng Khiên phát biểu rõ ràng, Lưu Hán Tống Khai ngồi ở bên cạnh anh đối mặt với đám kí giả mạch lạc trả lời từng câu hỏi, cuối cùng hai người đàn ông mỉm cười bắt tay hợp tác.
Sau nghi thức, Lục Tư Triết nhận chức tân tổng tài nên nhận phỏng vấn của giới truyền thông, Lăng Khiên ra xa rời đi.
Từ hội trường trở lại công ty, Lăng Khiên vào trong phòng làm việc thu dọn đồ đạc rời đi. Trong khi làm anh không hề dừng lại một chút nào, khi rời đi cũng không quay đầu nhìn lại một lần, khi đến khi đi vẫn một mực trầm mặc. Khi ra đến khu tầng hầm để xe, anh quay đầu thản nhiên nhìn lại cả một tòa buiding hoàng tráng rồi xoay người, vào xe rời đi.
Trước khi tới nhà trọ của Đồng Yên thì anh gọi điện thoại cho Đồng Yên, chờ đến khi đối phương bắt máy, ánh mắt của anh nhoáng cái nhu hòa rất nhiều, cười hỏi: “Anh còn mười phút nữa là đến nơi. Em chuẩn bị xong hết chưa?”
“Rồi ạ.” Giọng nói Đồng Yên vẫn dịu dàng như cũ.
Lăng Khiên cười: “Ngoan ngoãn chờ anh một chút nhé.”
Thời kỳ thuê nhà của Đồng Yên đã hết hạn, hai ngày trước là ngày trả nhà. Chủ thuê nhà hỏi có thuê tiếp không, Lăng Khiên nói thẳng là không thuê. Khi đám người đó rời đi, anh nhướn mày nhìn sủng vật nhỏ bé đang tỏ vẻ kháng nghị nói: “Người phụ nữ của anh lại thuê nhà ở bên ngoài, thông tin này bị truyền ra sau này anh biết ăn nói thế nào với giang hồ đây. Chuyện này không thương lượng gì hết, hai ngày nữa em chuyển hết đồ đạc sang nhà anh ở luôn.”
Đồng Yên mím môi không nói lời nào, trong ánh mắt tất cả đều là bất mãn.
Lăng Khiên đi tới trước Đồng Yên, nâng mặt cô lên, cười không tí hảo ý nào nói: “Ngoan, nghe lời anh. Bên nhà anh giường lớn hơn ở đây, nằm hay lăn lộn đều rất thoải mái. Với cả chuyển đến nhà anh, anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền xăng xe.”
Đồ đạc của Đồng Yên không nhiều lắm, Lăng Khiên cầm một lượt xuống luôn. Đến nhà trọ của anh, Đồng Yên sắp xếp một chút rồi hai người đi siêu thị mua đồ ăn, trên đường đi anh nhận được điện thoại của Lục Tư Triết nói là tối sẽ tới ăn cơm cùng.
Sau khi trở lại nhà trọ, Đồng Yên bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, cô nhìn thoáng qua cái người kia đang vắt chéo chân nằm trên ghế nhàn nhã đọc báo ở phòng khách, suy nghĩ một chút rồi cô mặc tạp dề đi tới, cầm trong tay cái muôi canh đứng trước mặt anh quệt mồm nói: “Tại sao anh lại để em một mình nấu cơm thế hả?”
Lăng Khiên ngạc nhiên, đặt tờ báo xuống khó hiểu nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Trước kia