
Tác giả: Đường Nhân
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 134628
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/628 lượt.
Là ngươi.”
Thủy Liên nâng lên con mắt sáng chấn kinh, sau khi nhìn thấy người cứu nàng, trên khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ có chút kinh ngạc, lập tức ý thức được cả người nàng bị hắn ôm vào trong ngực, má phấn nháy mắt ửng hồng, giãy dụa vội la lên:
“Mời buông ta ra!”
“Buông tỉ tỉ ta ra!”
Thủy Hà bị một màn mạo hiểm này sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập, sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện tỷ tỷ đang ở trong ngực một người nam nhân cao lớn, còn liều mạng giãy dụa, vội vàng chạy qua, hô.
Thượng Quan Ngân thật sâu chăm chú nhìn người trong lòng liếc mắt một cái. Bấy giờ mới buông nàng ra, hắc đồng vẫn là lưu lại ở trên người nàng.
“Tỷ tỷ ngươi không phải là không có việc gì sao?”
Thủy Hà sốt ruột trên dưới vuốt thân thể của nàng, xác định nàng không có tổn thương gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cám ơn ngươi cứu giúp.”
Thủy Liên cúi mắt hướng hắn nói lời cảm tạ. Giống như lần đầu gặp nhau, không dám nghênh đón tầm mắt quá mức lửa nóng của hắn. Ở cái nhìn chăm chú của hắn, tổng làm nàng không khỏi tâm hoảng ý loạn, cảm giác này đối nàng mà nói là xa lạ, cũng là làm nàng sợ hãi.
“Muốn cám ơn ta, có hay không nên nhìn ta, mà không phải đối với mặt đất nói lời cảm tạ?” Trong thanh âm trầm thấp hàm chứa một chút trêu tức, bí mật mang theo vài phần trêu cợt.
Thủy Liên ngượng ngùng đành phải ngước mắt, chống lại hắc đồng thâm thúy của hắn, sợ hãi lại nói cảm tạ. Liền lôi kéo Thủy Hà rời đi, bước chân kia thoáng hiện hoảng loạn, rất giống như có người ở sau đuổi theo.
Thượng Quan Ngân cũng không ngăn cản nàng rời đi, hắc đồng thâm ảo thu lại. Nhảy một cái, lại ngồi trở lại vị trí trên lầu hai, tiếp tục ăn nốt đồ ăn hắn đang ăn dở.
“Trang chủ……”
Lí Nghĩa chứng kiến toàn bộ sực việc, đáy lòng âm thầm thở dài. Xong rồi, thực sự hắn đã đoán trúng, chủ tử quả thật là coi trọng vị Thủy Liên cô nương kia. Nhưng đối tượng cũng là cô nương sắp gả làm vợ người khác.
“Dùng hết thức ăn chúng ta cũng nên đi.”
Thượng Quan Ngân cũng không ngẩng đầu lên lạnh lùng đánh gãy lời nói chưa xong của hắn, tỏ vẻ hết thảy mọi chuyện dừng lại ở đây.
Lí Nghĩa chỉ phải sờ sờ cái mũi, cho dù có lại nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể nuốt vào, không nói nhiều, nhanh chóng dùng bữa.
Nửa tháng sau, trên quan đạo hai con tuấn mã chạy gấp. Đột nhiên một tiếng thét dài, ngựa dừng lại ở một đầu đường, dừng lại hồi lâu. Một con ngựa trong đó, đột nhiên quay đầu ngựa lại, hướng đường hẻm hai bên vách đá xa xa mà đi, một con ngựa khác theo sát ở phía sau.
Lại đi đến sơn cốc này, cảnh sắc như trước. Hắc đồng tựa hồ đang tìm cái gì, vây quanh sơn cốc u tĩnh liếc mắt một cái, thẳng đến khi xác định sơn cốc cũng không những người khác, đáy mắt xẹt qua một chút phức tạp, đang muốn quay đầu ngựa lại rời đi, hắc đồng rồi đột nhiên mở to, xoay người xuống ngựa, chậm rãi hướng đến tảng đá đó nơi dòng suối nhỏ.
Một cái tay tuyết trắng mềm mại nằm ở ven dòng suối, theo nước suối róc rách mà đung đưa, thân hình cao lớn đi đến sau tảng đá. khi nhìn bóng dáng nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú biến động, sững sờ đứng nhìn, thẳng đến khi Lí Nghĩa ở phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, mới làm hắn đột nhiên hoàn hồn lại.
Thân mình cao lớn ngồi xổm xuống, bàn tay to chạm đến thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng của nàng, ngực chặt cứng đến khó có thể hô hấp. Ngón tay khẽ run di tới dưới mũi nàng, một cỗ hô hấp như có như không, làm thân mình cao lớn đột nhiên chấn động, hai tay đồng thời nhanh chóng ôm lấy nàng. Vội vàng từ trong áo lấy ra tục mệnh đan đút nàng ăn vào, bàn tay to từ phía sau nàng vận khí. Thẳng đến khi người trong lòng khí tức tương đối ổn định, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt chạm đến vết máu sớm khô cạn trên tảng đá, cùng miệng vết thương to bằng miệng chén trên trán nàng. Hắc đồng thẳng trừng mắt, từ một thân lạnh như băng của nàng phán đoán, nàng là nằm tại đây đã một đêm, nếu không phải hắn kịp thời đến, chỉ sợ nàng sẽ chết tại đây.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Nếu điếm tiểu nhị nói không sai, tính tính ngày, Thủy cô nương không phải hôm nay xuất giá sao, như thế nào bị thương nằm ở nơi này? Nhớ lại khi chúng ta mới vừa rồi đi qua Nam Quách trấn, là không gặp hàng ngũ cưới xin gì, chẳng lẽ là xảy ra chuyện.”
Lí Nghĩa biểu cảm cũng ngưng trọng, âm thầm may mắn bọn họ có trở về chỗ này, bằng không Thủy cô nương chẳng phải chết tại đây, không người phát hiện.
“Lí Nghĩa, ngươi lập tức hồi Nam Quách trấn một chuyến, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Thanh âm trầm thấp ẩn hàm sát ý. Ôm chặt thân thể mềm mại lạnh như băng trong lòng, chỉ cần nghĩ đến nàng thiếu chút nữa sẽ chết ở trước mặt hắn, liền làm hắn một cỗ huyết trào xúc động.
“Tuân mệnh.” Lí Nghĩa lĩnh mệnh, trong nháy mắt, nhân mã cấp tốc biến mất ở ngoài sơn cốc.
Thượng Quan Ngân đem cổ tay áo dính nước, cẩn thận chà lau vết máu trên mặt tú lệ của nàng. Lấy ra Ngọc Bích cao đem cẩn thận đắp ở trên miệng vết thương. Thuốc này chính là trong Minh Nguyệt sơn trang đặc chế trị ngoại thương. Sau kh