Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341131

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1131 lượt.

ng nhé? Nếu nàng không thích Hồ Điệp thì ta còn có một con vẹt cửu sắc, biết ca hát biết nhảy múa rất vui vẻ..."
Ta không để ý đến hắn mà đi về phía Hồ Điệp nói: "Nói chuyện phải dùng kính ngữ, gặp nữ nhân phải gọi cô nương! Cô nương!"
Hồ Điệp: "Dâm phụ! Dâm phụ!"
Ta: "Cô nương!"
Hồ Điệp: "XX chết ngươi!"
Ta nổi giận: "Còn xằng bậy ta nhổ hết lông của ngươi."
Hồ Điệp nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại bắt chước giọng của ta kêu lên: "Á, á... đừng... Sư phụ, cứu con, sư phụ..."
Tiêu Lãng vui vẻ: "Tiểu tử này, tối hôm qua dám ở cạnh cửa sổ nghe trộm? Học mấy thứ không đứng đắn sao lại nhanh như vậy? Lại kêu thêm hai lần nữa cho gia nghe với nào!"
Ta trợn mắt há hốc mồm, mặt đỏ rần, hoàn toàn không thể tin được những câu này lại xuất phát từ miệng mình, hoài nghi có phải Hồ Điệp dám thêu dệt ra để vu oan cho ta hay không.
Tiêu Lãng lấy thức ăn ra cho Hồ Điệp, Hồ Điệp được cổ vũ, càng ra sức kêu: "Rất sướng, gia, ta muốn - ta còn muốn nữa - lại cho ta đi..."
Mặt của ta từ hồng chuyển sang xanh mét, điên cuồng lắc đầu, bóp cổ Hồ Điệp phủ nhận: "Mấy loại lời nói vô liêm sỉ này ta tuyệt đối chưa bao giờ nói."
Tiêu Lãng cười đến sắp không thở nổi.
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng cứu thoát ta khỏi nỗi xấu hổ vô hạn, là Hắc Loan ở bên ngoài bẩm báo, nói là mời Tiêu Lãng điện hạ đi thương nghị chính sự. Tiêu Lãng đang cao hứng, vốn là không muốn đi, đợi đến khi nghe thấy tên Thương Quỳnh mới miễn cường rời đi.
Ta nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục giày vò Hồ Điệp, tìm Phượng Hoàng thám thính sự tình.
Phượng Hoàng tỏ ra rất khó hiểu đối với hành vi thỏa hiệp của ta, không khỏi sinh nghi: "Cô không phải là định đầu hàng đấy chứ? Cô mà để cho Tiêu Lãng đắc thủ, chẳng phải là cho hắn một lần nữa lập công với Thương Quỳnh?"
Tiêu Lãng càng có thể tiếp cận Thương Quỳnh, cũng chính là sư phụ càng có thể lại gần Thương Quỳnh hơn.
Ta hơi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Làm như vậy cũng vì đã có diệu kế."
Phượng Hoàng hồ nghi hỏi: "Diệu kế gì?"
Ta đáp: "Chỉnh bản thân ngài tự ngẫm lại đi!"
Phượng Hoàng thiếu chút nữa bị ta mập mờ chọc cho tức chết, y xem thường đầu óc của ta, định nói bóng nói gió, ta lại liều chết không chịu nói chuyện sư phụ ra, y cũng không làm gì được, tạm thời lại không muốn cứng đối cứng với ta, chỉ có thể kiềm chế không nhắc lại nữa. Lại một lần nữa y bay ra ngoài, tự mình đi điều tra tình báo.
Ta là con chim bị nhốt trong lồng, đâu cũng không đi được, chỉ có thể đi lòng vòng trong Lê Hoa Viện, sau đó ngồi dưới gốc lê hấp thụ linh khí, xem như là điều dưỡng thân thể khôi phục nguyên khí.
Lúc chạng vạng tối, đèn rực sáng, ta thấy Tiêu Lãng có vẻ không có ý định quay lại đêm nay, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị đi nghỉ. Đại môn đột ngột mở ra, Tiêu Lang nhảy xuống khỏi phi long, thuận tay ném roi cho thị vệ đi theo, sau đó mặt đen lại, thần sắc dữ tợn đi thẳng về phía ta, sau đó trầm mặt không nói lời nào.
Ta vốn không sợ hắn tức giận, thế nhưng nay không phải như trước kia nữa.
Vừa lo lắng chuyện ta lén thông đồng với Phượng Hoàng bị phát hiện, vừa lo lắng tin tức sư phụ còn sống đang ẩn nấp bị phát giác.
Trái tim nhỏ của ta sợ hãi đến đập liên hồi như muốn nhảy dựng lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Các khớp ngón tay của Tiêu Lãng bị niết đến kêu răng rắc.
Tiêu Lãng lạnh lùng "hừ!" một cái.
Ta dè dặt hỏi: "Sao vậy?"
Tiêu Lãng giận dữ hỏi lại: "Nàng nói xem!"
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy mình tuyệt đối không thể chưa đánh đã khai, liền hỏi một câu thăm dò: "Đã xảy ra chuyện?"
Tiêu Lãng cười lạnh hai tiếng, âm trầm đáp: "Nàng quả đã thu được hai đứa hảo đồ đệ to gan lớn mật."
Cũng may, không phải là bí mật bị phát hiện là tốt rồi, trái tim nhỏ của ta hơi buông lỏng một tí, lại qua nửa khắc mới giật mình kinh hãi, thật sự đã xảy ra chuyện rồi, vội vàng truy vấn Tiêu Lãng: "Bọn nó làm gì rồi? Hai đứa vô dụng đấy chắc chắn không thể làm ra đại sự gì, không bằng... thả bọn nó ra đi..."
"Chúng nó không làm ra đại sự gì?" Vẻ mặt phẫn nộ của Tiêu Lãng hơi hòa hoãn lại, nói bằng giọng giễu cợt: "Toàn bộ Tam giới e là đều bị hai tên ngốc này quấy cho rối tung lên rồi."






Yêu Sách​
"Cả hai đứa nó đều có ít tật xấu, Chu Thiều háo sắc, Nguyệt Đồng thích ăn trộm, nhưng năng lực thấp kém, đầu óc không thông minh, tứ chi lại không phát triển, có thể gây ra được sóng gió động trời gì chứ... Đợi, đợi một tí...." Ta cùng hai tên này ở chung thật lâu rồi, cũng coi như hiểu rõ, nghĩ thế nào cũng không tìm ra được mối liên quan bọn nó với một chuyện đại sự như quấy rối Tam giới này. Nghĩ đi nghĩ lại xong mới đưa ra phán đoán có khả năng nhất: "Là Chu Thiều đùa giỡn Thiên Phi? Hay là Nguyệt Đồng ăn vụng trong yến tiệc của Vương Mẫu? Ta rõ ràng đã cảnh báo bọn nó rồi cơ mà..."
Tiêu Lãng nghe xong phán đoán của ta, xị mặt hừ một cái, sau đó nói: "Hai thằng nhãi này liên thủ trộm đầu lâu của phụ quân ta."
Ta chậm chạp phản ứng lại, hiểu ra phụ quân trong miệng Tiêu Lãng


Snack's 1967