
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341192
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1192 lượt.
bị Hồ Điệp mổ lấy, nó bay nhào về phía Thiên Lộ, một luồng tiên khí thuần hậu rót vào trong cơ thể ta, thúc giục linh khí bên trong lưu chuyển.
Từ xưa đến nay người sử dụng cái chìa khóa để mở ra hay phong bế Thiên Lộ đều phải là Tiên nhân.
Ta không bị khống chế, từ ngọc thân tràn ra vô số sợi linh tơ thanh mảnh vươn về phía cửa Thiên Lộ, nhanh chóng mở rộng thành kết giới phong ấn, phong tỏa lấy cửa vào.
Ta với Nguyệt Đồng và Chu Thiều - cả ba đứa đều trợn tròn mắt.
Viêm Hồ tiếp được đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân, nhẹ nhàng thở ra, trên không trung phát ra mấy tiếng vỗ tay, từ phía xa xa có vô số đám mây dày đặc sà xuống, che đi ánh nắng, mơ hồ có thể thấy được bên trong mây có vô số cự long đang du động, vây lấy toàn bộ Tỏa Long Cốc, hơn mười chi mũi tên thị uy xé gió bay tới, cắm xuống bên chân bọn ta.
Hồ Điệp ném ta cho Viêm Hồ, vẫy cách, trong miệng truyền đến tiếng Phượng Hoàng chế giễu: "Ngọc Dao tiên tử, cô có bao giờ nghĩ tới, gián điệp ngay từ đầu đã ở ngay bên cạnh mình chưa?"
Ta lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của Viêm Hồ, không có cách nào mở miệng.
Phượng Hoàng lại quay về phía hai đứa kia nói: "Đầu hàng hay bị bắn thành nhím, tự chọn đi."
Thất bại trong gang tấc, sắc mặt của Nguyệt Đồng với Chu Thiều một xanh, một trắng bệch.
Lật Trời
Mất đường vào Thiên Lộ, đại thiếu gia và con mèo trắng còn vô dụng hơn cả phàm nhân trói gà không chặt, Nguyệt Đồng giơ nanh múa vuốt muốn phản kháng, Chu Thiều ôm đầu chạy tới chạy lui, hai đứa nhanh chóng bị Ma tướng Thương Quỳnh phái tới chế ngự, trói lại bắt về.
Phượng Hoàng ném ta cho Viêm Hồ, Viêm Hồ vui sướng tung hứng ta mấy vòng trên không, đổi hết tay này đến tay kia.
Hành động này dọa cho phó tướng bên cạnh luôn mồm cảnh báo: "Tướng quân đừng như vậy, không thể để sứt mẻ gì được, Thương Quỳnh điện hạ còn muốn dùng nó đấy."
"Tránh ra!" Viêm Hồ cười mắng một tiếng, sau đó lại nhìn Phượng Hoàng, mặt mũi vồn vã nịnh nọt: "Tiểu tử nhà ngươi, ngày thường chẳng nói chẳng rằng, chỉ biết nịnh nọt khoe mẽ với Thương Quỳnh điện hạ, ta còn cho ngươi là cái đồ hèn nhát không ngờ ngươi lại lập được đại công, từ giờ chúng ta là huynh đệ một nhà rồi, có việc gì cũng dễ nói chuyện!!! Thế nhé! Tối nay mời ngươi uống rượu!"
Tiêu Lãng lập tức dùng thái độ cực kỳ thật thà và nghiêm túc nói: "Ngốc một chút vẫn hơn, ta thích người ngốc."
Ta vụng trộm giẫm cho hắn một cước.
Chu Thiều lập tức nín khóc, không sợ chết mà lên án hắn: "Ma đầu hèn hạ! Không được liếc mắt đưa tình với sư phụ ta!"
Ta: "..."
Viêm Hồ tìm miếng vải rách chặn họng nó.
Thương Quỳnh mở mắt ra, cởi mũ giáp xuống, cả mái tóc dài rủ xuống, ngũ quan phong tình tuyệt diễm, ả chậm rãi đi tới, kéo cánh tay Phượng Hoàng, khóe miệng lộ ra ý cười câu hồn đoạt phách: "Ngươi không sợ người trong thiên hạ nhục mạ."
Phượng Hoàng ôn nhu đáp: "Ta đã nói, ta là người yêu nàng nhất trong thiên hạ này, chỉ là nàng không tin thôi."
Thương Quỳnh trầm mặc hồi lâu, thong thả đáp: "Thiên hạ này không có thứ gì đáng tin cả, chỉ là khả năng phản bội cao hay thấp mà thôi."
Phượng Hoàng nói: "Chỉ cần có thể có được nàng, chuyện gì ta cũng có thể làm."
Thương Quỳnh nói: "Ta lại không yêu bất luận kẻ nào!"
Phượng Hoàng nói: "Không sao, ta đã phản bội Phụ Quân cùng Thiên giới, chỉ nguyện ở bên cạnh nàng thôi."
Thương Quỳnh nhìn hắn thật sâu một cái, xoay người.
Ta nhịn không được nói với Tiêu Lãng: "Mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt của tên kia so với ngươi còn buồn nôn."
Tiêu Lãng lại phân tâm không để ý đến lời ta nói: "Hắn nhìn Phượng Hoàng, sững sờ không biết đang suy nghĩ cái gì, ý cười nơi khóe miệng càng tà ác, ta đã từng có kinh nghiệm chịu tra tấn nên trực giác cho thấy hắn lại đang tính toán mấy thứ bậy bạ gì, da gà nổi lên khắp toàn thân. Một lúc lâu sau hắn cúi người hôn lên trán của ta, nói khẽ: "A Dao, trời cũng sắp bị lật rồi, nàng đừng nên quá đắc ý. Nàng chung quy cũng sẽ phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ngoan ngoãn yêu ta."
Ta trách mắng: "Cút! Vớ va vớ vẩn! Buồn nôn..."
Câu mắng chửi còn chưa kịp nói hết, bởi vì lần thứ hai ta nhìn thấy vẻ đau thương ẩn chứa thật sâu trong cặp mắt hung hăng càn quấy của Tiêu Lãng kia, ta lại bắt đầu nhớ đến khi sư phụ dạy ta thổi sáo dưới gốc lê, thủ khúc kia đau thương da diết, miêu tả nỗi nhớ quê hương của một nữ tử xinh đẹp lấy chồng tha hương. Tiếng sáo khoan thai da diết làm người rơi lệ, ta cảm khái: "Nữ nhân này thật xui xẻo, bao nhiêu cung nữ không chọn, lại chọn trúng nàng!"
Sư phụ khẽ buông sáo ngọc xuống, phủi hoa rơi trên tóc ta xuống: "Đúng vậy!"
Ta hỏi: "Vì sao nàng không phản kháng? Sư phụ không phải nói nếu gặp chuyện không may thì phải phản kháng sao?"
Sư phụ nói: "Tạo hóa trêu ngươi, trong đời có rất nhiều thứ có thể thay đổi, nhưng có vài thứ, chung quy đã là chuyện đã bị định ra rồi."
Ta hỏi: "Là cái gì ạ?"
Sư phụ trầm ngâm một lát, giải thích: "Ví dụ như nguyên thân của con là khối ngọc, đấy là