pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngọt Ngào Đùa Tình

Ngọt Ngào Đùa Tình

Tác giả: Lâm Hiểu Quân

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134730

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/730 lượt.

cũng không có lay động, cô thực sự không có ý nghĩ đi làm trở lại.
"Vậy được rồi!" Đỗ Cẩn trả lời với nụ cười bất đắc dĩ. "Tôi không miễn cưỡng cô, oh! Ngày mai hẳn là cô không có việc gì chứ?"
"Rảnh rỗi a!"
"Tốt lắm, theo tôi đi tìm việc làm."
"Tìm việc?!"
"Tổng giám đốc nói......" Cô không thể không sử dụng thủ đoạn nhỏ, nói một lời nói dối không không can gì. "Nếu như không thể thuyết phục cô đi làm trở lại, thì tôi cũng không cần trở về làm thư ký cho anh ta nữa."
"Không thể nào, Chương Câu không thể nào hèn hạ như vậy!" Bành Tiểu Man hét lên. "Anh ta sẽ không tiểu nhân như vậy."
"Tương lai của tôi......" Đỗ Cẩn giả vờ than thở.
"Cô còn có Lập Quốc Uy a!" Cô lập tức nhắc nhở cô ấy. "Hiện tại thế nào rồi?"
"Tôi cảm thấy được anh ấy muốn ăn năn hối lỗi," Đỗ Cẩn có chút xúc động nói. "Chẳng lẽ thay đổi cách trang điểm, ăn mặc gợi cảm chút, thỉnh thoảng khoe khang một chút phong tình, thực sự có thể thay đổi trái tim của một người đàn ông, chẳng lẽ bên ngoài thực sự quan trọng như vậy, quan trọng đến còn hơn bên trong của một người?"
"Bề ngoài cô nhất định không phải là hội viên hội liên hiệp," Bành Tiểu Mạn cười sằng sặc. "Bên trong, bên ngoài của người phụ nữ vốn là quan trọng như nhau a."
"Hiện tại tôi lại không xác định tôi là không thực sự hy vọng Lập Quốc Uy trở về bên cạnh tôi." Cô mỉm cười.
"Cool, cái này gọi là phụ nữ tự giác."
"Nói như thế nào?"
"Ai nói chúng ta cần những người đàn ông thối kia?" Cô trừng mắt nhìn. "Đàn ông cũng không có gì tài ba!"
"Tôi đồng ý!" Đỗ Cẩn hô ứng. "Tiểu Mạn, đi làm trở lại a...., công ty không có cô thật không thú vị, tổng giám đốc lại càng đáng sợ hơn trước, lạnh hơn, càng không nhân tính."
"Đỗ Cẩn, cô cũng thật biết chuyển."
"Trở lại đi!"
"Vậy rất mất mặt nha!"
"Cô có đủ mặt mũi rồi." Đỗ Cẩn tươi cười rạng rỡ, bởi vì cô biết rõ Tiểu Mạn sẽ đi làm trở lại. "Tổng giám đốc cũng đã phái thư ký của mình đến cầu xin cô rồi, mặt mũi của cô còn chưa đủ lớn sao?"
"Tôi suy nghĩ một chút." Bành Tiểu Mạn chẳng ừ hử gì cả.
"Mặc kệ, chúng ta ngày mai gặp."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Vốn không biết cái mùi vị đứng ngồi không yên là gì, nhưng lúc này Chương Câu mới biết đến, mặc dù Đỗ Cẩn nói Bành Tiểu Mạn hẳn là sẽ đi làm trở lại, nhưng chỉ cần không có tận mắt thấy cô đến, một khỏa lòng của anh thấp thỏm thực sự là không thể nào để xuống.
Bành Tiểu Mạn cầm mấy bản báo cáo, tùy ý gõ hai cái ở cửa văn phòng rộng mở của tổng giám đốc, rõ ràng cô đã nhìn thấy Chương Câu đang nhìn chăm chú vào cô, cũng đã nhìn thấy anh đang nhìn cô khi đó vẻ mặt còn mang chút ý cười, nhưng cô lại coi như là việc không đáng lo, để xuống bản báo cáo liền định hỏi người.
"Tiểu Mạn." Chương Câu không thể không gọi cô lại.
"Bành Tiểu Mạn dừng lại bước chân, không chút biểu tình nhìn anh, cô lại không có thấy đặc biệt mất hứng, cũng không có đặc biệt cao hứng.
"Cô đi làm trở lại rồi?" Anh vẽ vời vô ích hỏi một câu.
"Bằng không không nhận được tiền lương a." Cô chua chát nói.
"Cô nhất định phải bày ra loại mặt này sao?"
"Không phải là anh cũng luôn luôn loại mặt này?"
"Tôi vừa mới......" Anh nhượng bộ một bước. "Rõ ràng tôi có lộ ra nụ cười với cô,"
"Đợi lát nữa không làm gì, tôi lập tức đi mua xổ số."
"Tiểu Mạn!" Anh kiềm chế lời nói khéo của cô.
"Thì sao?"
"Tôi......" Rõ ràng lời mắng chửi người đã đến khóe miệng, nhưng Chương Câu vẫn cứ nuốt xuống. Nếu như lúc này anh lại mắng hoặc là phát cáu với cô lần nữa, chỉ sợ là Thiên Hoàng Lão Tử đi, cũng không thể thuyết phục cô ở lại, cho nên anh phải kiềm chế tâm tình của mình. "Hoan nghênh cô trở lại!"
Bành Tiểu Mạn lập tức lộ ra một vẻ mặt rốt cuộc là cô điên rồi? Hay là Chương Câu đột nhiên tinh thần bị phân liệt. Anh cư nhiên lại nói với cô hoan nghênh trở lại!
"Tôi nghĩ là tôi quá hung dữ rồi." Anh hạ xuống tư thái thong thả lên tiếng nói ra.
"Anh đang làm tôi sợ sao?" Đột nhiên cô vỗ ngực.
"Uống rượu là không đúng, nhưng phản ứng của tôi, quả thực cũng quá kịch liệt."
"Không được khẩu phật tâm xà a!" Bành Tiểu Mạn người này là không mang thù. "Chương Câu, nếu như anh dám lại trêu chọc tôi......"
Lúc này, Chương Câu mới thực sự buông xuống một khỏa tâm bất an. Nghe khẩu khí này của cô, dường như có lẽ đã chẳng phải tức giận.
"Tiểu Mạn, xem như cô đã là nhân viên chính thức, tiền lương...... Trước tiên tôi điều chỉnh cho cô 5000, qua một thời gian, nếu như cô thực hiện tốt——"
"Anh chờ tôi một chút......" Đột nhiên cô ngắt ngang lời của anh, một bộ biểu lộ vội vã rời đi.
"Nơi nào phát hỏa rồi hả?" Anh nói đùa nói.
"Tôi sẽ quay lại ngay!" Cô liền xông ra ngoài.
Chương Câu kiên nhẫn chờ. Không biết tại sao? Giờ phút này anh là hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn hài lòng, chợt trong lúc đó, tất cả thiệt thòi tổn hại của công ty đối với anh mà nói, cũng không còn quá quan trọng, anh có thể vui vẻ, mang theo năng lượng mạnh mẽ qua mỗi một ngày, không cần suốt ngày khuôn mặt lạnh lẽo.
Không lâu sau, Bành Tiểu Mạn lại vọt vào, trên tay cô còn