Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc

Ngọt Ngào Với Tổng Giám Đốc

Tác giả: Điển Điển

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 134535

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/535 lượt.

ì chuyện này!" Cô giãy giụa, đột nhiên thấy một cảm giác tê dại bất thường xuất hiện vì sự đụng chạm của hắn.
Trời ơi! Không thể như vậy được! Chí ít. . . . . . Không thể trong lúc hắn đang hận cô, hiểu lầm cô!
"Tôi đã cảnh cáo cô!" Hắn thở dốc, hơi thở nóng rực phả lên da thịt của cô.
"Em chỉ muốn giải thích với anh. . . . . ." Lời của cô còn chưa kịp nói xong, đã bị bờ môi của hắn bao trùm lên, nuốt hết tất cả ngôn ngữ cô định nói . . . . . .
"Em yêu anh, Tử Hiên."
Cơ thể hắn cứng lại một chút, rồi từ từ lấy cùi chỏ chống đỡ cơ thể của mình. Trong tích tắc, ánh mắt của hắn bởi vì đau khổ mà trở tối sầm, nhưng ngọn lửa tức giận lại lần nữa dấy lên trong mắt hắn.
"Mới vài giờ đồng hồ trước, cô cũng nói với Trọng Kiệt những lời như vậy sao?" Giọng nói của hắn lạnh như băng.
Sự đau đớn xuyên qua trái tim cô, trong giây phút đó, cô chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm vào hắn, hoàn toàn mất đi sức lực phản ứng.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của hắn hiện lên vẻ hoang mang, "Vân Vân?" Hắn kêu lên, lắc mạnh hai cánh tay của cô.
Toàn thân Kỷ Vân Vân cứng ngắc ngồi dậy, kéo chặt vạt áo của mình.
Cô đánh cược! Và cô đã thua! Cô đã đem trái tim và tình cảm chân thành nhất của mình giao phó cho hắn, nhưng lại bị hắn ném ngược trở lại. Sự đau đớn như thể đã cướp đi hết sức lực muốn đấu tranh của cô, cô biết nếu mình không rời đi, cô sẽ bật khóc trước mặt hắn.
Ai nói tình yêu và danh dự không có khả năng cùng tồn tại? Nếu như không có được tình yêu, thì ít nhất cũng nên lưu lại cho mình một chút danh dự. . . . . .
Cô ngẩng đầu lên tuyệt vọng nhìn Vệ Tử Hiên, nản lòng thoái chí nói: "Xin buông tôi ra, tôi muốn trở về phòng của mình."
Sự hoang mang trong mắt của hắn biến mất, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, "Xin cứ tự nhiên, cô nên sớm làm như vậy."
Kỷ Vân Vân không nhìn Vệ Tử Hiên thêm một lần nào nữa, nước mắt xoay chuyển trong đôi mắt của cô, nhưng dù có chết cô cũng không muốn cho hắn biết.
Nước mắt nên lưu lại cho gối đầu, đau thương nên lưu lại cho đêm tối. . . . . . Cô như một linh hồn lang thang phiêu dạt trở về phòng, nằm co quắp trên giường. Đêm nay thật là dài, giấc mơ của cô thật đen tối, Kỷ Vân Vân khó ngủ lăn lộn trên giường, cố gắng ép mình ngủ lại một giấc thật sâu, nhưng không làm sao ngủ được.
Đồng hồ treo trên tường chỉ vào sáu giờ sáng, nhưng trời vẫn còn rất tối, mưa từng hồi từng hồi nhẹ nhàng rơi xuống, cô mơ hồ nhớ lại dự báo thời tiết ngày hôm qua —— Một cơn bão rất mạnh dự kiến 7 giờ tối mai sẽ từ biển Hoa Liên đổ vào đất liền. . . . . . Đột nhiên cô cảm thấy thời tiết như thế này rất phù hợp tâm trạng của mình.
Cô đứng dậy đến phòng tắm chuẩn bị rửa mặt, phản chiếu trong gương là một gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt vì khóc quá nhiều đã trở nên sưng đỏ.
Kỷ Vân Vân cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức. Lần trước cô đã có kinh nghiệm trải qua tâm trạng buồn thảm như thế này, nhưng lúc đó cô còn là một người mù, không có một chút sức sống, không có một chút phấn đấu vì ham muốn của bản thân, chỉ biết ngày qua ngày ngồi ở trong nhà tự thương hại mình. . . . . . Ít nhất, Vệ Tử Hiên còn quan tâm đến cô.
Không sai, là Vệ Tử Hiên đã dạy cô trở nên tự lập, dạy cô phấn đấu, dạy cho cô biết đấu tranh vì giá trị cuộc sống của chính mình. Nhưng bây giờ. . . . . .
"Nếu Tử Hiên không thể tha thứ cho mình, vậy mình còn ở đây làm gì?" Kỷ Vân Vân đứng dậy sửa soạn hành lý của mình, nước mắt không thể kiểm soát nhanh chóng chảy xuống.
Cô cầm chiếc va li nhỏ lên, thừa dịp trời còn u ám, mở cửa chính của nhà họ Vệ ra, cô ngửa mặt nhìn lên ánh trăng, thở dài, rồi quay đầu nhìn lại cửa nhà họ Vệ lần cuối.
Vĩnh biệt, Tử Hiên. . . . . .






Khi Vệ Tử Hiên biết rõ, mua được văn kiện cơ mật của công ty, mướn sát thủ đuổi giết hắn, cũng như những cảnh xảy ra trên giường đêm hôm đó, tất cả đều do Trọng Kiệt đứng đằng sau bày trò, nhưng đều đã quá muộn.
Vệ Tử Hiên về quê của Kỷ Vân Vân ở Đài Đông, nhưng cô không trở về đó; hắn hỏi thăm hết tất cả những bạn học của Vân Vân, nhưng chỉ nhận được những câu trả lời giống nhau ——
Đã lâu không gặp cô!
Hắn như một người điên, trên các tờ báo, tạp chí, thậm chí là trên các phương tiện thông tin đại chúng, Ti Vi, hắn đều đăng tin tìm kiếm Kỷ Vân Vân, nhưng mỗi ngày trôi qua lại làm hắn càng thêm thất vọng!
------------
Một hàng chữ rất lớn đập vào mắt cô, Kỷ Vân Vân thoáng chốc giật mình!
Vân Vân! Tình yêu của anh!
Mong em quay về!
Tử Hiên
Đôi mắt của cô dần dần bị nước mắt làm cho mơ hồ, "Anh ấy nhớ tôi. . . . . . Anh ấy nhớ tôi. . . . . ."
"Cô Kỷ, cô có cần liên lạc với người đăng báo không?"
"Tôi. . . . . ."
"Cô sợ cái gì sao?" Nữ tu sĩ không hiểu hỏi: "Hay là. . . . . . Tôi giúp cô gọi điện thoại hỏi thăm trước đã nhé?"
"Vâng." Suy nghĩ một lát, Kỷ Vân Vân khẽ gật đầu.
Nữ tu sĩ rất nhanh bấm số điện thoại đăng trong tờ báo, nhưng Vệ Tử Hiên không có ở nhà.
Sau khi cảm ơn nữ tu sĩ đó, Kỷ Vân Vân mang theo tâm trạng hỗn