
Tác giả: Điển Điển
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 134541
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/541 lượt.
sai, nhưng, mọi việc đối với cô mà nói, thật khó khăn biết nhường nào ....!
"Thật ra thì, tôi đại khái có thể vác cô lên, ép cô đi vào nhà hàng, nhưng làm như vậy có tác dụng gì không? Như tôi vừa mới nói, cô phải tự mình lựa chọn con đường mình muốn đi." Dừng một chút, giọng hắn lại vang lên lần nữa, "Nếu như cô vẫn kiên trì muốn về nhà, như vậy tôi sẽ làm theo ý cô mong muốn, sau đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt cô nữa. Nhưng nếu như cô lựa chọn muốn bước về phía trước một bước, tôi nhất định sẽ tận dụng hết khả năng mà tôi có để giúp cô, cho đến khi cô có thể tự mình độc lập."
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát truyền đến từng hồi. . . . . . Cô cúi đầu không nói, dường như cả một thế kỷ trôi qua, mới chậm rãi ngẩng đầu lên:
"Vệ Tử Hiên, anh rất sẵn lòng mời tôi uống cà phê sao?"
"Tôi rất sẵn lòng."
Hắn cười, mặc dù biết cô không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không kìm chế được mà cười với cô.
Dắt tay cô, hắn đưa cô trở lại xe, sau khi thắt dây an toàn cho cô, hắn mới đi vòng qua ghế lái, khởi động xe.
Chiếc xe Mercedes-Benz vững chãi chạy băng băng về phía trước, Tâm trạng của Kỷ Vân Vân lại càng ngày càng căng thẳng.
"Đừng căng thẳng quá." Vệ Tử Hiên dịu dàng an ủi cô: "Khi uống cà phê thì tâm trạng phải nhẹ nhõm."
"Tôi không thể nào nhẹ nhõm được!" Kỷ Vân Vân có chút thất vọng.
Mặc dù đã quyết định nghe theo sự sắp xếp của hắn, nhưng hiện tại cô không có lòng tin đối với bản thân mình. Mọi việc thay đổi quá nhanh, khiến cô có phần ứng phó không kịp, thậm chí cô đang bắt đầu nghi ngờ, quyết định của mình có chính xác hay không. . . . . .
"Tôi bảo đảm, những người trong quán cà phê đều sẽ bị cô mê hoặc khiến cho đầu óc choáng váng, vì vậy sẽ không có thời gian nhàn rỗi để chú ý đến vấn đề thị lực của cô, bọn họ ghen tị với tôi còn không còn kịp nữa là!"
Những lời nói của hắn khiến Kỷ Vân Vân bật cười.
Không lâu sau, xe dừng lại ở trước cửa một tiệm cà phê được trang hoàng rất khác lạ.
Vệ Tử Hiên nhẹ nhàng kéo cô tiến vào trong tiệm, trên đường đi không ngừng nhẹ giọng nhắc nhở bên tai cô rằng phía trước có những thứ gì, khoảng cách như thế nào….. Sau khi ngồi xuống, người phục vụ ân cần chào đón, dường như hoàn toàn không phát hiện cô gái xinh đẹp trước mặt này là một người mù.
"Latte nóng được không?" Vệ Tử Hiên hỏi khẽ ở bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào má cô.
Kỷ Vân Vân không kềm chế được mặt đỏ lên, im lặng gật đầu một cái.
"Hai ly Latte nóng, một phần Mont Blanc[1'> và Mille-feuille[2'>." Hắn ghi món ăn xong, ra hiệu cho người phục vụ.
Một lát sau, món ăn được mang lên, hắn mô tả tỉ mỉ trước mặt Kỷ Vân Vân có những món ăn gì, thêm vào đó hắn còn mô tả luôn hình dáng, hoa văn những đồ chứa thức ăn tinh xảo kia. Hình ảnh đó giống như một đôi tình nhân đang thì thầm trò chuyện, không ai phát hiện có bất kỳ điều gì khác thường.
Kỷ Vân Vân cảm nhận được những cử chỉ quan tâm chăm sóc của hắn, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm. Cô không hề gặp khó khăn khi gắp những món ăn đặt ở trước mặt.
"Lần sau tôi lại đưa cô ra ngoài dùng cơm, tôi nghĩ, chúng ta có thể bắt đầu từ bữa ăn tây." Vệ Tử Hiên đề nghị.
"Như vậy thì quá làm phiền anh!" Kỷ Vân Vân lắc đầu.
Cô cảm thấy hôm nay mình giống như là bị ném lên chín tầng mây, tâm trạng cứ trồi lên hụp xuống, có chút bối rối và mơ hồ.
"Cứ quyết định như vậy đi! Mười giờ sáng mai tôi tới đón cô, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa."
Người đàn ông này sao lại như vậy. . . . . . thật là bá đạo!
"Tôi đã nói như vậy rất phiền toái. . . . . ."
"Không có phiền toái gì hết, do tôi tự mình quyết định, được chứ?" Hắn ngắt lời cô, không muốn cô tiếp tục dây dưa về đề tài này, vội vàng nói: "Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!"
Cô không còn cách nào kháng cự, mặc hắn dắt tay, không biết hắn lại có tiết mục gì mới đây!
"Vườn Hoa của họ cũng không tệ lắm."
Hắn dắt cô đi ra khỏi tiệm cà phê, Kỷ Vân Vân cảm giác mặt đất dưới chân mình mềm nhũn, dường như bước lên thảm cỏ.
"Trước mặt của cô có một bồn hoa Khiên Ngưu[3'> phía bên kia là bồn Cúc Vạn Thọ."
Vệ Tử Hiên đỡ cô ngồi xổm xuống trước bồn hoa, kéo tay cô chạm nhẹ vào những cánh hoa nhỏ mềm mại.
"Những cánh hoa Khiên Ngưu này nở rất rực rỡ, có màu hồng, màu đỏ, còn có màu tím viền trắng nữa . . . . . ."
Cô bị những hành động của hắn làm cho bật cười.
"Tôi cũng không phải là trời sinh không biết gì! Tôi đã từng thấy Khiên Ngưu."
"Tôi biết cô đã từng thấy, tôi chỉ muốn cho cô biết một chút về cuộc sống đang diễn ra như thế nào, hy vọng. . . . . ."
Đầu ngón tay của Kỷ Vân Vân nhẹ nhàng chạm vào phiến lá và những cánh hoa đang nở, một câu hỏi quan trọng cố gắng kìm chế cả một ngày cuối cùng cũng buột ra khỏi miệng:
"Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy? Tại sao lại muốn giúp tôi?"
"Tôi. . . . . ." Muốn nói những điều đang suy nghĩ trong lòng, nhưng hắn đành phải sửa lại: "Tôi là anh trai của Trọng Kiệt. . . . . . Vì vậy tôi cũng phải có trách nhiệm với cô."
"Thì ra là vậy. . . . . . Tôi chỉ