
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341509
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1509 lượt.
a hắn.
Hắn nhìn tôi, đưa tay quệt vết kem trên miệng tôi, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Tôi né tránh tay hắn, gượng cười: “Cứ nhất định phải như vậy sao?!”
Hắn quay đầu gọi trợ lý đang định rời khỏi, mút sạch kem trên ngón tay rồi nói: “Đốt hết số hàng đó đi là được, cũng không cần phải làm căng thẳng quá... Nhớ kỹ, trước khi phóng hỏa phải thu dọn cho sạch.”
“Vâng.” Người đó thở phào một cái, gật đầu cúi người rút lui, dường như còn lo sợ Hàn Trạc Thần đổi ý nên vội vàng rời khỏi.
“Phóng hỏa không được coi là nghiêm trọng ư?” Đối với hắn cái gì mới là nghiêm trọng chứ! Tôi cắn răng, nắm chặt chiếc dĩa trong tay. ‘Tại sao không giết sạch cả nhà họ đi?”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, khuôn mặt bớt nghiêm nghị nhưng lại thêm nhiều âu lo. Do dự vài giây, hắn lại quay đầu với gọi trợ lý đã đi khá xa: “Đợi chút!”
“Ông chủ...” Trợ lý khúm núm chạy lại. “Ông chủ còn căn dặn gì nữa ạ?”
“Thôi, cảnh cáo hắn chút rồi để hắn tự giải quyết đống hàng.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ!”
Lần này, viên trợ lý gạt mồ hôi trên trán, lướt nhìn tôi một cái. Trong ánh nhìn đó hình như có chút kinh ngạc, hiếu kỳ và cả lo ngại.
Khi sắp tới trường học, tài xế chợt phanh gấp trước một trạm gác có rất nhiều cảnh sát giao thông.
Trong đám cảnh sát bỗng có một cảnh sát có nhiều sao trên vai áo nhất bước ra. Ông ta chừng năm mươi tuổi, dáng người không cao, da ngăm ngăm, đôi môi dày trông có vẻ rất nhân hậu. Ông bước đến bên cửa xe, hơi ái ngại gõ cửa.
Hàn Trạc Thần xua xua tay với người lái xe đang định mở cửa, hắn tự mở cửa và xuống xe.
“Cảnh sát Vu, hôm nay rảnh rỗi mà tìm tôi cơ à! Không phải đang nghi ngờ tôi tàng trữ ma túy đấy chứ?”
Cảnh sát Vu thở dài, càng thêm áy náy: “Không định làm phiền anh, là vì có một hung thủ trốn mất, chúng tôi kiểm tra chiếu lệ thôi!”
Suốt quãng đường hắn chỉ im lặng. Đến trước cổng trường, lúc tôi định xuống xe, hắn bỗng vươn tay kéo bàn tay tôi đang đặt lên đầu gối, nắm thật chặt, giống kiểu chiếm hữu thô bạo nhưng cũng rất giống kiểu yêu mến, dịu dàng.
“Thiên Thiên, trong mắt con, ta là người như thế nào?”
Giết người, phóng hỏa, một tên giặc không có gì là không dám làm. Tôi chỉ cầu cho ông chết không toàn thây, bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục. Trong thâm tâm tôi nghĩ như vậy nhưng miệng lại nói: “Chú cảm thấy mình làm đúng là được, sao phải để ý người khác nghĩ gì.”
Hình như hắn không hài lòng với câu trả lời của tôi, khuôn mặt càng lạnh lùng, u ám. Thấy vậy, tôi liền nói chữa: “Trong mắt người khác, bất kể chú là người thế nào nhưng trong mắt con, chú là người bố tốt, nhân hậu, hiền từ.”
Trông hắn vẫn không lấy gì làm vui vẻ, lông mày chau lại.
Tôi tiếp tục: “Dù sao trong mắt con, chú vẫn là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, không có người đàn ông nào hoàn hảo hơn chú...”
Trong lòng tôi không thể chấp nhận những lời tán tụng giả dối đáng ghét như vậy.
Nhưng hắn đã cười...
Tôi không nói gì. Tôi nghĩ, kẻ ngốc cũng có thể nghe ra đó là những lời nịnh hót giả dối, vậy mà hắn lại coi là thật, còn có vẻ như không dám tin mà hỏi lại lần nữa: “Con thực sự nghĩ như vậy sao?”
Tôi tỏ vẻ thành thật, gật gật đầu. Tôi dám chắc một bạn trai mươi mấy tuổi trong lớp tôi cũng không có đầu óc đơn giản như hắn.
Cả tiết học tôi bị phạt đứng ở góc lớp, chân tê cứng. Tôi chỉ có thể rủa thầm kẻ chủ mưu Hàn Trạc Thần chết không nhắm mắt mới chịu được đến hết tiết. Lúc về chỗ ngồi, bàn chân tôi tê đến mức không còn cảm giác.
“Thiên Thiên, cậu thật đáng thương!” Người bạn củng bàn cũng chính là người bạn tốt nhất của tôi, mỗi lần đọc tiểu thuyết là nước mắt đầm đìa, đặt cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng thương hại. Cô ấy là một tiểu mỹ nhân điển hình, ăn nói khéo léo, đa sầu đa cảm, ngây thơ, trong sáng, đọc tiểu thuyết tình yêu mà cảm động đến nỗi nước mắt nhạt nhòa, khiến tôi lo ngại rằng cô ấy rất dễ bị người khác ăn tươi nuốt sống.
“Rõ ràng cô giáo nhằm vào cậu rồi, người khác đến muộn đâu có bị phạt đứng.” Bộ dạng cô ấy trông còn đáng thương hơn tôi bội phần, lại bất bình thay tôi nữa chứ. Tôi đưa cho cô ấy một tờ giấy ăn để cô ấy lau sạch nước mắt.
“Nữ sinh như tớ mà được cô giáo quý mến thì chắc chắn đầu óc cô giáo có vấn đề.”
“Úi! Cậu không tự biện hộ cho mình à?”
Nói xong, cô ấy gạt nước mắt rồi tiếp tục đọc truyện.
Trong thời đại mà tỷ lệ lên lớp quyết định tất cả nghĩa vụ của giáo dục thì có giáo viên nào nhân từ, độ lượng quan tâm một học sinh không có chí tiến thủ như tôi. Thực ra, trước đây tôi học khá tốt nhưng sau khi nghĩ kỹ, nếu một ngày tôi thực sự giết được Hàn Trạc Thần, may mắn thì được vệ sĩ của hắn cho chết toàn thây, không may thì tù mọt gông, như thế học hành làm gì chứ?
Cho đến khi nhận thức rõ vấn đề, tôi dứt khoát cam chịu lạc hậu, lên lớp nhìn lên bảng đen mà hoa mắt, nghĩ ngợi lung tung, tối về lại cùng Hàn Trạc Thần ngồi trên sofa giết thời gian. Vì thế mà đi thi, tôi ngồi cắn bút hai tiếng vẫn không giải được một câu nhỏ c