
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341511
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1511 lượt.
ủa đề vật lý, thành tích học tập be bét.
Khi giáo viên nói cần gặp phụ huynh, tôi thành thật nói rằng tôi không cha, không mẹ, không người thân. Cô giáo lật xem hồ sơ của tôi, khi nhìn thấy mục người giám hộ để trống thì không nói được gì nữa. Từ đó trở đi, lúc nào thấy tôi chướng tai gai mắt thì cô phạt đứng vẫn là nhẹ, có lúc còn phạt tôi chép bài đến mức tay bị chuột rút, phạt ngồi trong phòng làm việc học thuộc bài đến mức đầu óc như muốn nổ tung, thậm chí còn phê bình trước lớp khiến tôi ngượng tới mức chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống...
Cuối cùng, tôi đưa ra kết luận, Hàn Trạc Thần đối với tôi vẫn được coi là nhân hậu, hiền từ!
Cả buổi sáng, tôi và cô bạn cùng bàn đọc một cuốn tiểu thuyết tình yêu vô vị, mãi cũng đến giờ nghỉ buổi trưa.
Tôi hỏi cô ấy có muốn ăn cơm cùng nhau không nhưng cô ấy vẫn chìm đắm vào cuốn truyện, không dứt ra được, gạt nước mắt nói: “Đợi một lúc, tớ đọc nốt đoạn này...”
Tôi nhìn lên trời, mắt hoa lên.
Khi ăn trưa, tôi tò mò nhìn đôi mắt sưng húp của cô ấy, hỏi: “Có cảm động đến vậy thật không?”
“Người đàn ông ấy tốt quá, vì người mình yêu có thể vứt bỏ tất cả, vậy mà người phụ nữ không chút lương tâm ấy chẳng chịu hiểu...”
“Nhưng đó là người đàn ông xấu... Vì muốn người phụ nữ ấy ở bên mình mà hắn giết người không ghê tay... Kiểu đàn ông như thế có chết trăm vạn lần cũng đáng, cậu còn khóc cho hắn nỗi gì.” Tôi thực sự không thể đồng tình với kiểu quan niệm tình yêu lệch lạc như vậy.
Cô bạn cùng bàn lườm tôi một cái, nói: “Hàn Thiên Vu, cậu có hiểu thế nào gọi là sự lôi cuốn của đàn ông không hả?”
Tôi không hiểu. Người đàn ông chẳng có chút hấp dẫn gì bên cạnh tôi khiến tôi sống dở, chết dở.
Thấy tôi mù mờ, cô ấy vui vẻ nói ra cao kiến của mình: “Đàn ông phải dám yêu, dám hận, dám làm, dám chịu, thế mới gọi là cool!”
“Tớ tưởng từ “cool” là để miêu tả vẻ bề ngoài.”
Lại bị lườm nguýt, tôi không phát biểu ý kiến của mình nữa, rửa tai lắng nghe những lời giáo huấn.
“Kể cả người đàn ông có lỗi với cả thế giới nhưng nếu anh ấy toàn tâm toàn ý bảo vệ người con gái mình yêu thì vẫn là người đàn ông tốt.”
“Quả là cao kiến.” Tôi hỏi: “Nếu có một người đàn ông rất yêu cậu nhưng anh ta giết người, đốt nhà, không điều ác nào là không dám làm, cậu vẫn đồng ý?”
“Giết người, đốt nhà thì đã làm sao? Giết người, đốt nhà mà là người xấu á?”
Tôi uống một ngụm nước, đối với vấn đề này tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình nhưng không nói nữa.
Cô ấy ngồi thẳng người, nói vẻ quả quyết: “Tớ thấy Hàn Trạc Thần chính là người đàn ông đáng để yêu nhất, nếu anh ấy yêu tớ...”
Tôi phun nước đầy lên mặt cô ấy, không chừa lại giọt nào trong miệng.
“Hàn Thiên Vu!!!”
“Tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi!” Tôi vội lấy giấy ăn lau nước trên mặt cô ấy. Việc này thực ra không thể trách tôi được, may mà lời nói của cô ấy không khiến tôi chết ngất. “Cậu nói ai cơ? Hàn Trạc Thần?”
“Đúng vậy! Có gì đáng kinh ngạc đâu.”
“Cậu biết ông ấy?” Tôi chỉ biết khi hắn đưa tôi đi shopping, luôn có những người vô vị nói với hắn những chuyện tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng từ trước tới nay tôi không hề biết hắn lại nổi tiếng đến thế.
“Cậu đừng nói với tớ rằng cậu không biết anh ấy.”
“Tớ...” Tôi lắc đầu, trả lời không chút do dự. "... không biết.”
Lần này ánh mắt cô ấy nhìn tôi có vẻ coi khinh: “Cậu thì biết cái gì chứ!”
Vì tôi quá biết về hắn nên không dám nói với người khác rằng tôi quen hắn, sợ người ta liệt tôi vào cùng loại người với hắn.
“Anh ấy siêu đẹp trai.”
Đẹp trai?! Nghĩ lại khuôn mặt ấy, tôi cũng phải công nhận như vậy.
Cô ấy quệt nước miếng tiếp tục nói: “Nghe nói trước đây khi anh ấy còn trong giới xã hội đen, ai nghe thấy tên anh ấy cũng phải phát run, kẻ nào dám đắc tội với anh ấy thì đêm đến không dám ngủ...”
Nghĩ đến cảnh bố tôi lúc nhìn thấy hắn, tôi đồng ý với quan điểm này.
“Bây giờ anh ấy đã rút khỏi giới giang hồ... vẫn không ai dám động vào anh ấy.”
“Cô bạn yêu quý ơi, có phải cậu đọc tiểu thuyết kiếm hiệp nhiều quá không?”
“Đâu có, tớ mới chỉ đọc hơn ba trăm cuốn... nhưng tớ nghĩ nếu anh ấy sống ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa.”
“Có mà là một ma đầu độc ác tột đỉnh”, tôi đoan chắc.
“Cậu cút đi! Không thể hiểu nồi cậu!”
Tôi cúi đầu, tự kiểm điểm. Khi nghĩ đến cái tên Hàn Trạc Thần, tôi chẳng còn chút hứng thú ăn uống nào nữa, khuấy bát cháo đến lúc nó nguội ngắt...
Đang học tiết buổi chiều thì bụng dưới tôi bỗng đau dữ dội, tôi mới chợt nhớ hôm nay là ngày Mười lăm, cái ngày luôn hành hạ tôi mỗi khi đến kỳ.
Tôi toát mồ hôi hột, chịu đau cho tới lúc tan học, bữa tối cũng không ăn nổi. Tôi nằm co quắp trên giường, quấn người trong chăn.
Những lúc đau đớn là khi tôi yếu đuối nhất, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cảm giác sống không bằng chết. Tôi thèm khát bàn tay mẹ, chỉ muốn được mẹ ôm ấp và nhắc nhở: “Lần sau nhất định không được ăn đồ lạnh đấy!”
“Mẹ ơi! Con rất nhớ... bố mẹ và cả anh trai nữa! Con nhớ mọi người lắm...” Nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt b